Phong Thủy Sư Chương 23 / Top 14 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Globalink.edu.vn

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 23

Tác giả: Dị Tượng

Chương 23: Thật sự tin rồi?

“Hụ hụ….”

Lúc này, giáo sư Tưởng cũng đứng dậy, ngập ngừng nói: “Cậu trai trẻ, trường khí phong thủy gì gì đó mà cậu nói, thứ lỗi cho chúng tôi khó lòng hiểu được… sao cậu có thể chắc chắn, việc tượng gỗ tự dưng rơi, là do Cao Dương đã khai quang điểm nhãn cho La Hán gây nên?”

“Đoạn băng ghi hình đã chứng minh được điều đó.”

Trương Đại từ đầu vẫn luôn trầm mặc, không nhịn được nói: “Nguyên nhân và hậu quả đều rõ ràng rồi, tại sao vẫn không tin?”

“…”

Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, nhưng trong mắt vẫn ẩn giấu sự hoài nghi. Trên thực tế thì họ cũng muốn tin, nhưng vấn đề là tam quan bao nhiêu năm nay của họ không dễ gì bị lung lay, cho nên mới không ngừng hoài nghi.

“Mê tín, đây chắc chắn là mê tín.”

Cao Dương ở bên cạnh lại càng kích động nói: “Em nghi ngờ toàn bộ những điều này đều là một màn kịch được dựng lên. Thực tế tượng gỗ vốn đã hỏng từ trước rồi, nói không chừng đã bị động tay đông chân… ở trên bàn có cơ quan mật, khiến cho tượng gỗ bị bật ra ngoài, lừa bịp…”

“Hừ.”

Vốn dĩ Giang Cung luôn giữ im lặng, không muốn nói nhiều. Nhưng những lời Cao Dương nói đã chọc giận ông ta. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, sau đó nói: “Cậu là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi? Cậu coi tôi là loại người gì?”

“… Thầy Giang, đừng tức giận.” Giáo sư Tưởng vội vàng khuyên ngăn, vừa an ủi Giang Cung, vừa quở trách: “Cao Dương, đừng có nói bậy, thầy Giang không phải loại người như vậy.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được chứ.” Cao Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Bộp!”

Giang Cung thật sự tức giận rồi, đập bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm: “Trên thực tế, chỉ là một món đồ mà thôi, tôi cũng không để bụng, cũng không định bắt cậu bồi thường. Chỉ cần cậu chân thành nhận sai, mở miệng nói lời xin lỗi, đương nhiên tôi sẽ cho qua.”

“Nhưng cậu lại còn cứng miệng, biết sai nhưng không sửa, nhất định muốn tranh luận không ngừng, khiến tôi phản cảm.”

Giang Cung lạnh lùng nói: “Cho nên tôi quyết định truy cứu đến cùng, để cho cậu một bài học, để cậu hiểu sau này nên làm người như thế nào.”

“… Em không sai.”

Cao Dương trong lòng hối hận rồi, nhưng ngoài mặt vẫn nhất quyết không phục. Quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, không bỏ được tật sĩ diện hão của bản thân. Quan trọng là nếu như cậu ta nhận thật, lỡ như thật sự phải đền tiền thì sao?

Một món đồ mấy trăm triệu, bán cả cậu ta cũng không đền nổi.

Cao Dương khí huyết dâng cao, đỏ hết cả mặt, lớn tiếng nói: “Dù sao đoạn băng ghi hình cũng đã rõ ràng, tượng gỗ không phải do em động vào, dù có phải ra tòa, em cũng không sợ…”

Việc này trong lòng Giang Cung cũng rõ, ông ta cười khẩy: “Cậu nhãi, ai thèm ra tòa với cậu? Cậu hỏi thử giáo sư Tưởng xem, dựa vào quan hệ của tôi, nếu như đồng ý để bản thân mang tiếng ác là ỷ thế lớn bắt nạt nhỏ, chen ép một đứa chưa trải đời như cậu, thì có chuyện gì xảy ra? Nếu như cậu không chịu bồi thường, có tin tôi khiến cậu không tốt nghiệp được, không lấy được bằng không…”

“A?”

Cao Dương lập tức sợ hãi, run giọng nói: “Sao thầy có thể làm thế được?”

Sinh viên đại học bây giờ, không như trước đây sống như bông hoa trong nhà kính, được bao bọc, bảo vệ nữa rồi. Bây giờ mạng xã hội phát triển, khiến cho mọi người hiểu thêm về các mảng tối của xã hội.

Trường học chỉ là tương đối sạch sẽ, không có nghĩa là không có mảng tối. Bình thường không gặp phải, không có nghĩa là không tồn tại điều đó. Giang Cung là một nhà nghệ thuật gia nổi tiếng, cũng là kiểu nổi tiếng trong xã hội, muốn đối phó với một sinh viên bình thường, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến điều này, trán Cao Dương toát mồ hôi, sắc mặt cậu ta trắng bệch, tức giận nói: “Thầy vô liêm sỉ… em muốn tố giác thầy…”

“Được rồi, nói ít thôi.”

Giáo sư Tưởng nói lớn, sau đó đứng chặn trước Cao Dương, mặt lộ ra nét cười gượng, bắt đầu nói bằng tình: “Thầy Giang, nó còn trẻ dại không hiểu chuyện, thầy hà tất tính toán với nó như thế làm gì. Tôi nói rồi, dù là đền bao nhiêu tiền, thì để tôi đền. Thầy Giang nể mặt tôi, được không?”

“Giáo sư…”

Mọi người đều vô cùng xúc động và kích động. Mọi người biết, một lời nói của Giang Cung, đối với đám sinh viên mà nói, thì chẳng khác nào một cơn bão vậy. Đám thanh niên như họ căn bản không cách nào chống lại. Nhưng giáo sư Tưởng lại kịp thời đứng ra, giống như một cây đại thụ, giúp họ chắn mưa chắn gió, bảo vệ họ, khiến họ có cảm giác an toàn, sao lại không khiến họ cảm động đến rơi nước mắt cơ chứ.

“… Thầy đã nói như vậy, tôi còn gì để nói nữa chứ.”

Giang Cung do dự một chút, rồi chầm chậm gật đầu: “Bảo thằng nhóc xin lỗi, chuyện này coi như xóa bỏ.”

“Cảm ơn thầy Giang.”

Giáo sư Tưởng vui vẻ yên tâm cười, sau đó khoát tay: “Cao Dương, mau tới xin lỗi!”

“… Em xin lỗi.”

Cao Dương sắc mặt trắng bệch, dù cho không tình nguyện ra sao thì vẫn cúi đầu. Người thức thời là trang tuấn kiệt, cậu ta không muốn bị buộc thôi học, chỉ có thể mở miệng xin lỗi.

“Hừ.”

Giang Cung cũng không chấp, ông ta cũng nhìn ra được, Cao Dương ngoài mặt phục nhưng trong lòng không phục. Nhưng ông ta cũng lười chấp nhặt, không muốn làm ảnh hưởng thân phận. Nhưng qua việc này, ông ta cũng không muốn qua loa nữa, trực tiếp giơ tay nói: “Giáo sư Tưởng, tôi còn phải tiếp tục tiếp khách, nếu mọi người không có việc gì, thì về đi thôi.”

“Được…” Giáo sư Tưởng đồng ý, cũng đuổi người: “Mấy đứa đứng đơ ra đấy làm gì, còn không đi đi?”

“Vâng.”

Cả đám sinh viên, giống như được đại xá, từng người từng người rời đi.

Nhưng giáo sư Tưởng lại ở lại, nhìn sinh viên đã rời đi rồi, ông mới cười nói: “Thầy Giang, trẻ con còn thiếu hiểu biết, da mặt mỏng, lại tự phụ, khó trách ăn nói lung tung, đắc tội với ông, thầy là người lớn đại nhân đại lượng, xin đừng trách chúng nó.”

“Giáo sư Tưởng yên tâm, họ Giang tôi không tới mức nhỏ nhen như vậy.” Giang Cung nhàn nhạt đáp: “Nhưng, gần đây tôi rất bận, không có việc gì thì thầy hạn chế đưa sinh viên tới, tôi không rảnh tiếp đón.”

“Tôi biết rồi, biết rồi.”

Giáo sư Tưởng gật đầu, dường như không nhìn ra ý tứ từ chối, xa cách ẩn trong đó của Giang Cung. Ông vẫn đứng ở đó không đi, sau đó xoay người nhìn Diệp Tuyền, cười ấm áp: “Chàng trai, lúc nãy cậu nói cái gì mà … trường khí, tôi rất có hứng thú, có thể nói rõ hơn cho tôi nghe không?”

“Ơ?”

Diệp Tuyền ngơ ngác, có chút ngoài ý muốn: “Thầy tin thật à?”

“Cũng có lý, tại sao tôi lại không tin?”

Giáo sư Tưởng cười đáp: “Đừng coi tôi là ông già cổ hủ cố chấp, đừng thấy tôi có tuổi rồi, thực ra tâm hồn tôi vẫn trẻ trung lắm, còn có thể tiếp nhận những điều mới mẻ… mà phong thủy cũng là một điều mới mẻ, từ cổ đại đã có rồi. Nhưng chỉ có điểu là vài chục năm trước, không cách nào khiến người ta tiếp nhận mà thôi. Bây giờ xã hội phát triển, tính dung nạp thông tin rất mạnh, tiếp nhận được mọi thứ, ngày càng tiến bộ.”

“Tôi tin rằng, việc phong thủy tồn tại là điều hợp lí. Hơn ngàn năm trước, bao nhiêu lần thay đổi phong tục, nhiều thứ thịnh hành một thời, rồi lại thất truyền trong dòng chảy của lịch sử, nhưng phong thủy lại lưu truyền cho đến hiện tại, không bị biến mất, có thể nói rõ rằng trong đó nhất định có điểm gì đó.”

“Không thấy lạ.”

Diệp Tuyền cười, thân thiện nói: “Thầy muốn biết điều gì, cứ việc hỏi. Nếu tôi hiểu, tôi sẽ nói hết. Còn có gì tôi không biết, thì nhất định sẽ không giả vờ hiểu…”

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 32

Tác giả: Dị Tượng

Chương 32: Câu chân truyền

Hóa ra Tiêu Mai và giáo sư Tưởng có mối quan hệ ruột thịt, chẳng trách chuyện riêng tư như vậy, giáo sư Tưởng đưa cô theo, cho cô làm tài xế đi cùng.

“Tin…”

Giáo sư Tưởng gật đầu, xác nhận nghi vấn của Tiêu Mai, ông mỉm cười nói: “Mai à, ông ngoại không hiểu phong thủy, nhưng mà dạy học bao nhiêu năm, cũng biết nhìn người. Cho dù ông không biết cậu Diệp đây rốt cuộc là có bản lĩnh đến đâu nhưng có thể chắc chắn là cậu ta có sao nói vậy, không có ý lừa gạt ông.”

“Như vậy ạ.” Tiêu Mai khẽ gật đầu, nắm tay lại: “Vậy để con bảo anh trai không cần phải đưa người tới nữa.”

“Đưa người đến?”

Giáo sư Tưởng khẽ giật mình, dở khóc dở cười: “Con lo ông gặp phải lừa đảo nên định chuẩn bị cả một đội quân tới đánh tên lừa đảo cho ông à?”

“Làm bừa.”

Giáo sư Tưởng trách cứ: “Gọi điện cho nó, bảo nó đừng làm loạn. Cậu Diệp kia tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh cũng không kém, không chừng thực sự có thể giải quyết được vấn đề này.”

“Vâng.”

Tiêu Mai gật đầu, sau đó lại cười nói: “Kỳ thật ông ngoại cũng không cần quá bận tâm. Cùng lắm thì bảo anh mua một căn biệt thự khác ở Tây Hồ cho ông, cũng không có gì khó.”

Giá một căn biệt thự Tây Hồ ít nhất cũng phải ba trăm tỷ trở lên. Nhưng Tiêu Mai nói ra sao mà nhẹ nhàng bâng quơ, giống như con số đó chẳng đáng bận tâm.

Nghe vậy, giáo sư Tưởng cũng vui vẻ cười một tiếng, sau đó từ chối: “Mai à, ông chỉ là giáo sư đại học hạng hai nghèo thôi, xây một căn nhà ở vùng ngoại ô đã tốn gần hết toàn bộ tiền để dành của ông, nào còn tiền mà mua biệt thự ở Tây Hồ? Nếu có mua, truyền ra ngoài lại có mấy lời ong tiếng ve, ông không muốn nghe mấy lời bịa đặt đó chút nào.”

Tiêu Mai không nói gì thêm, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Con đấy, mấy lời vừa rồi… có phải là do mẹ con bảo con đến động viên, tìm cơ hội khuyến khích ông không…”

Giáo sư Tưởng bỗng cốc nhẹ đầu Tiêu Mai, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấu mọi việc: “Ông đã nói rồi, nhà các con là nhà các con, ông là ông… Không thể lộn xộn, tránh làm trò cười cho người khác.”

“Chúng ta là người một nhà, ai dám cười chứ.” Tiêu Mai bĩu môi, vẻ hồn nhiên ngây thơ.

“Con còn nhỏ, chưa hiểu lòng người.”

Giáo sư Tưởng cười, cũng không nói thêm, bỗng gọi cô: “Mai, bọn họ đi xa rồi, chúng ta mau đuổi theo thôi. Nếu chàng trai kia cũng không giải quyết được vấn đề này thì ông sẽ nghe ba con, để nó tìm đại sư khác tới xem.”

“Vâng.”

Tiêu Mai ngoan ngoãn đi theo.

Hai người ra cửa thì thấy Diệp Tuyền và Trương Đại đã đi theo hướng lên núi.

Ngọn núi tròn tròn, thoai thoải, ở giữa có con đường mòn hẹp quanh co, dễ dàng đi lên đỉnh núi. Trong chốc lát, cả bốn người đã lên tới đỉnh, đứng từ trên cao nhìn xuống, bao quát hết toàn cảnh thôn làm vào tầm mắt.

Phía sau ngọn núi tròn này là chập trùng những đỉnh núi khác, trải dài tới tận chân trời. Bên cạnh là mấy gò núi khác, bao quanh ôm gọn thôn xóm vào lòng.

Nói cách khác, thôn này thực ra là nằm ở đồng bằng trong khe núi. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm phát triển, một vài gò núi đã bị san bằng, trở thành đồng ruộng, chợ. Có vài nơi thì mọc lên tòa nhà, dần dà biến thành thành phố.

Diệp Tuyền nhìn quanh một vòng, xác định phương hướng, lại hỏi: “Trương Đại, anh cảm thấy nơi này thế nào?”

“Hả?”

Trương Đại sững sờ, giật mình chỉ vào mũi mình, kinh ngạc nói: “Anh đang hỏi tôi ấy à?”

“Đúng vậy.”

Diệp Tuyền gật đầu, nói tiếp: “Anh đã đi theo chú Chiến của tôi cũng ba bốn năm rồi. Thời gian lâu như vậy, anh không học được chút gì sao? Hay là anh lười, không chịu học?”

Đi theo học nghề ba, bốn năm, cho dù thầy phong thủy có tâm tư giấu giếm thì qua thời gian, mưa dầm thấm lâu, ít nhiều cũng sẽ học được vài điều. Nếu như vẫn dốt đặc cán mai, thì chứng tỏ người học trò đó không đủ năng lực, không theo được ngành này, sớm muộn cũng sẽ khuyên đổi nghề.

“Không không không, tôi học tập rất chăm chỉ.” Trương Đại vội vàng giải thích, sau đó kích động nói: “Anh chờ một chút, tôi nhìn ngay đây.”

Trong lúc nói, anh ta lấy la bàn ra, tràn đầy hứng khởi nhìn kim la bàn, chăm chú nghiền ngẫm phương hướng sơn thủy. Còn Diệp Tuyền thì lại ung dung, híp mắt lại, tập trung nhìn cả thôn xóm.

Tức thì, đỉnh núi trở nên yên lặng, chỉ có tiếng chim gọi côn trùng kêu yếu ớt. Mấy phút trôi qua, Diệp Tuyền nhướn mày, ngửa đầu lên trời rơi vào trầm tư.

“Cậu Diệp…” Giáo sư Tưởng quan sát sắc mặt, vội vàng hỏi: “Nhìn ra vấn đề chưa?”

“Có một chút.” Lông mày Diệp Tuyền giãn ra, cười cười rồi quay đầu lại nói: “Trương Đại, anh đó, có thu hoạch gì không?”

“Nào có nhanh như vậy được?”

Trương Đại kinh ngạc nói: “Phong thủy nhìn thì đơn giản, không ngoài năm điểm: long, huyệt, sa, thủy, hướng. Nhưng năm điểm trọng yếu này kết hợp lại, hình thế thiên biến vạn hóa, phức tạp hỗn loạn, mắt hoa mày chóng. Tưởng như dễ hiểu mà lại khó thấu hiểu một cách rõ ràng?”

“Tôi mới nhìn được phần nổi của tảng băng chìm, chưa rõ được toàn cảnh, sao có thể kết luận bừa được?”

Trương Đại phàn nàn: “Ít nhất cũng phải chờ tôi xem mấy cái đỉnh núi kia một lần đã, sau đó vào trong thôn khảo sát mới có thể trả lời vấn đề này của anh…”

“Như vậy không hiệu quả?” Diệp Tuyền lập tức nhíu mày: “Anh xem phong thủy thế nào vậy?”

“Chính là xem như vậy.” Trương Đại không phục nói: “Nhìn hình núi, địa thế, tìm hiểu rõ ràng, sau đó xác định phương vị, phương hướng, núi cát bao quanh…”

“Dừng!”

Diệp Tuyền ngắt lời, vẻ mặt kinh ngạc: “Chú Chiến của tôi dạy anh xem phong thủy như vậy à?”

“Đúng…”

Trương Đại ngập ngừng, không hiểu nói: “Có gì không đúng à?”

“Đúng… hoàn toàn không có gì không đúng.”

“Gì cơ?” Trương Đại lấy làm kinh hãi: “Xem phong thủy còn có phương pháp ngắn gọn à?”

“Nói thừa, đương nhiên là có rồi.”

Diệp Tuyền cười khẽ, nói: “Chú ý, đây là chân truyền. Nếu là ở thời cổ đại, không phải học trò tám, mười năm thầy phong thủy sẽ không tùy tiện tiết lộ đâu…”

“Thật á?” Hai mắt Trương Đại sáng lên, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

“Lừa anh làm gì.”

Diệp Tuyền nói: “Đương nhiên, nếu như tư chất thông minh, tự mình lĩnh hội được thì lại là chuyện khác. Nhưng nếu như không linh hoạt, lại không có thầy chỉ điểm, thì khả năng cả đời cũng không vỡ ra được.”

Trương Đại mặt mũi tối sầm, cảm giác như Diệp Tuyền đang ngầm mắng mình ngốc… Có điều vì tinh hoa chân truyền kia, anh ta quyết định giả vờ nghe không hiểu, mặt cười ngây ngô nói: “Ông chủ, anh nói đúng. Tôi đúng là chưa giỏi, anh nhất định phải dạy tôi nhiều hơn.”

“Bây giờ chẳng phải là đang dạy dỗ anh sao.”

Diệp Tuyền cười một tiếng, sau đó dựng thẳng một ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Anh ghi lại một câu chân truyền: Đăng sơn quan thủy khẩu, nhập huyệt khán minh đường…”

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 30

Tác giả: Dị Tượng

Chương 30: Ghi chép

Làm thầy phong thủy phải nói chuyện có khoa học…

Đây không phải nói đùa mà là sự thật. Nếu ngay cả bản thân thầy phong thủy cũng cảm thấy nó là mê tín, vậy thì không cần học phong thủy làm gì, nghiên cứu thẳng thần học là được.

Huống hồ với thời đại hiện nay, khoa học đang là trào lưu. Bất kỳ nguồn sức mạnh nào ngăn cản trào lưu khoa học đều là dị đoan. Nếu không muốn bị nghiền nát thành bùn, chỉ có khi tin chắc rằng phong thủy có căn cứ khoa học, như vậy mới có thể duy trì lâu dài được.

Trước khi làm thầy phong thủy, Diệp Tuyền đã hiểu rất rõ vấn đề này. Mọi người đang bị kẹp giữa gian khổ, phải mạnh mẽ tìm ra một con đường thích hợp để bản thân phát triển.

Ủng hộ khoa học cần phải kiềm chế mê tín. Những thứ như yêu ma quỷ thần, đương nhiên đều là mê tín, thầy phong thủy nhất định phải kiên quyết phủ định sự tồn tại của những thứ này. Còn nó có thật sự tồn tại khách quan hay không thì mỗi người một cách hiểu, không cần phải tranh luận.

“… Tôi hiểu rồi.”

Sự chỉ điểm của Diệp Tuyền đã làm trong lòng Trương Đại bừng hiểu, vội vàng lấy cuốn sổ nhỏ trong túi vải ra, rồi lấy thêm bút, nghiêm túc ghi lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Tuyền hơi khó hiểu.

“Tôi đang ghi lại.”

Trương Đại gãi đầu xấu hổ nói: “Trí nhớ của tôi không được tốt, Diệp sư phụ từng nói trí nhớ tốt cũng không bằng ghi chép lại. Cho nên trước đây khi ông ấy đi xem phong thủy, tôi đều ở bên cạnh ghi lại.”

Diệp Tuyền nghiêng đầu sang nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên đó chi chít là chữ.

Đừng thấy Trương Đại có đôi mày rậm, mắt to, dáng vẻ cục mịch chất phác, nhưng chữ viết của anh ta lại rất đẹp, gọn gàng, ngay ngắn, có thể thấy anh ta đã dùng cả tâm tư, nghiêm túc ghi lại.

“… Không tệ, đây là thói quen tốt, anh cứ tiếp tục duy trì đi.”

Diệp Tuyền nhìn một lát rồi vỗ vai Trương Đại, khen ngợi cổ vũ anh ta.

“Tôi biết rồi.”

Trương Đại hưng phấn cười nói: “Đợi sau này tôi ra nghề rồi, còn thu nhận đồ đệ nữa, tôi sẽ đưa cuốn sổ này cho nó xem, để nó tự học, không cần phiền tôi phải dạy.”

“… Cách hay đó.” Diệp Tuyền khẽ cười, thuận miệng nói: “Vậy thì anh phải ghi chép cuốn sổ này chi tiết hơn nữa mới được.”

“Đương nhiên rồi.”

Trương Đại trịnh trọng gật đầu, nhìn nhóm người Diệp Tuyền đi vào nhà lầu hết rồi, anh ta mới viết thời gian, địa điểm, nhân vật lên trang giấy trống trong cuốn sổ.

Anh không hề biết rằng, rất nhiều năm về sau, cuốn sổ này đã trở thành tư liệu lịch sử quý giá đến lạ thường, là nguồn gốc chính xác nhất về sự tích cuộc đời của một bậc thầy phong thủy, cũng là một cuốn sổ tham khảo có giá trị nhất.

Tất nhiên rồi, giờ Trương Đại chưa có giác ngộ như thế. Anh ta viết xong mấy dòng đầu thì vội vàng đóng cuốn sổ lại, sải bước đi vào phòng khách. Vừa bước vào, anh ta đã thấy Diệp Tuyền nhíu chặt mày, dáng vẻ vừa ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Trương Đại lặng lẽ đến gần, hơi khó hiểu. Anh ta quan sát phòng khách, chỉ thấy căn phòng này rất rộng, bởi vì giáo sư Tưởng chưa chính thức chuyển tới cho nên phòng khách trống trải, không có bất kỳ vật dụng trang trí nào.

Có điều cho dù không có vật dụng nào cũng không giấu được vẻ đẹp của căn phòng này, trần nhà còn được thiết kế rực rỡ trông giống như đỉnh vòm cung điện thời cổ.

Đây là phong cách của cung đình thời xưa, mang theo nét đẹp cổ kính.

Trương Đại quan sát xung quanh, không phát hiện ra điều gì. Nhưng anh ta biết, anh ta không nhìn ra vấn đề không có nghĩa là không có chuyện gì, mà là do bản thân không đủ năng lực.

Do đó anh ta dứt khoát hỏi thẳng: “… Sao vậy? Phòng khách này có vấn đề sao?”

“Đúng vậy.”

Diệp Tuyền gật đầu nói: “Giáo sư Tưởng nói, tình huống khác thường đều xảy ra trong phòng khách.”

“Hả?”

Trương Đại nhíu mày, mở to mắt, quan sát từng chút một. Anh ta đã nhìn rất lâu rồi, nhưng không cảm thấy tình huống khác thường nào trong toàn bộ căn phòng này. Ngược lại, anh ta cảm thấy căn phòng này rất sáng sủa sạch sẽ, khi mở cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong, cả căn phòng sẽ sáng bừng lên, vừa sáng sủa lại vừa thoải mái, rất hoàn hảo.

Với sự hiểu biết về phong thủy mà anh ta đã học được, toàn bộ phòng khách đều được chiếu sáng, không hề có không khí ảm đạm, không thể tồn tại mấy vấn đề sát khí tiềm ẩn mới đúng chứ.

“Vấn đề xảy ra ở chỗ nào trong phòng khách vậy?” Trương Đại không hiểu liền hỏi, dù sao anh ta cũng không nhìn ra được.

Nhưng lúc này, giáo sư Tưởng lại nhìn Diệp Tuyền. Ông có thể thông cảm cho việc Trương Đại mơ màng không biết gì. Nhưng nếu ngay cả Diệp Tuyền cũng mơ hồ, vậy thì ông phải nghi ngờ rằng có lẽ mình đã chọn nhầm người rồi.

Lần này trong lòng Diệp Tuyền hiểu rất rõ, cũng may anh đã sớm chuẩn bị, cũng có đủ sức lực để đối phó với tình huống trước mắt. Dưới cái nhìn của giáo sư Tưởng, anh cười thản nhiên rồi đột ngột giơ chân lên, giẫm mạnh xuống.

“Rắc rắc!”

Một cú giẫm của Diệp Tuyền đã làm toàn bộ sàn nhà trong phòng khách rung chuyển, tiếp theo đó là tiếng nứt truyền vào tai mọi người, khiến tất cả đều sửng sốt.

Sau đó, trong cơn chấn động, mọi người nhìn thấy sàn gỗ trong phòng khách đồng loạt nứt ra, hình thành vết rạn giống như mạng nhện, chằng chịt ngang dọc tứ tung, lan ra bốn phía.

Một cú giẫm của Diệp Tuyền đã tạo thành một cuộn sóng lớn.

Trong nháy mắt, toàn bộ sàn nhà trong phòng khách đều rạn nứt, không còn một chỗ để đặt chân. Tình huống này giống như hiệu ứng võ thuật trong phim, khiến người khác trợn mắt há miệng, không dám tin.

“… Hả?”

Một lúc sau, Trương Đại mới hồi phục lại chút tỉnh táo từ cơn sững sờ. Trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, ngước mắt nhìn Diệp Tuyền: “Ông chủ, tôi muốn học võ… anh có thu nhận đồ đệ không?”

Tiêu Mai đứng bên cạnh cũng chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn. Cô đưa tay lên che đôi môi anh đào, ánh mắt cũng như mê đi, trời ơi, thật chấn động.

Điều này cũng bình thường, dù sao thần công trong truyền thuyết thực sự bước ra ngoài đời thực, ai có thể giữ bình tĩnh được đây?

Không đúng…

Giáo sư Tưởng ngạc nhiên xong thì bình tĩnh lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười mừng rỡ, vẻ mặt cũng hơi kích động, giọng nói càng run rẩy hơn: “Cậu Diệp, cậu phát hiện ra gì à?”

“Phát hiện điều gì vậy?”

Ánh mắt Trương Đại trợn tròn, anh ta cũng không phải người ngốc, khi bình tĩnh lại, đương nhiên hiểu rõ cái gọi là thần công kia là điều phi lý. Rồi liên tưởng đến vấn đề khác thường mà giáo sư Tưởng luôn không nói rõ, anh ta đưa ra kết luận ngay. Có lẽ vấn đề ông ấy nói tới chính là những tấm gỗ trên nền nhà kia, anh ta nghi ngờ đây là gỗ mục.

Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt một tấm gỗ lên kiểm tra. Quan sát một lát xong, anh ta đã biết suy đoán của mình là đúng. Chất liệu của tấm gỗ này cực kỳ xốp, chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ rồi. Cũng khó trách, Diệp Tuyền chỉ tùy ý giẫm lên, một chấn động nhỏ đã xuất hiện tình huống như bẻ cành củi khô đó.

“Cái này còn không bằng bã đậu nữa.”

Trương Đại tiện tay bẻ một tấm gỗ, nhất thời kinh ngạc nói: “Giáo sư, công trình này do công ty nào lắp đặt vậy, với mức độ hàng nhái này, hoàn toàn có thể tố cáo công ty đó đến phá sản.”

Giáo sư Tưởng cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vật liệu này đều do tôi lựa chọn, kiểm tra từng tấm gỗ, rồi mới cho người bên công ty lắp đặt giúp tôi lát lên… Trong quá trình đó, tôi cũng cho người đến giám sát, thậm chí ở đầu phòng khách còn lắp camera nữa, tuyệt đối không có khả năng bị đánh tráo…”

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 22

Tác giả: Dị Tượng

Chương 22: Chứng cứ

Nói tóm lại trong tác phẩm của Giang Cung có trường khí. Nghe xong lời giải thích của Diệp Tuyền mọi người ở bên cạnh đều ngẩn ra, nửa tin nửa ngờ, tuy không hiểu anh đang nói gì nhưng cảm giác có vẻ rất lợi hại. Nhưng cũng có người hoàn toàn không tin.

Diệp Tuyền hờ hững nói: “Chính là vì bên trong tượng gỗ của thầy Giang đã có chứa trường khí cho nên trong tác phẩm của ông ta, mỗi một bức vẽ nhân vật đều nằm ở trạng thái chưa điểm mắt.”

“Ừm…”

Nhất thời trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng.

Cùng lúc đó trong lòng Cao Dương cũng rất căng thẳng. Cậu ta cảm thấy lo lắng vô cớ: “Chưa điểm mắt, đó là thói quen điêu khắc của thầy Giang? Anh lôi chuyện trường khí vào làm gì?”

“Đây không phải là thói quen mà là cẩn thận.”

Diệp Tuyền khẽ cười nói: “Cậu không hiểu phong thuỷ cho nên không rõ, trong nghề phong thủy, khai quang, điểm nhãn cho một món đồ giống như tầm long điểm huyệt, đó không phải là chuyện đơn giản đâu.”

“Chàng trai trẻ, không nên nóng vội, nghe tôi nói hết đã.”

Ngón tay Diệp Tuyền duỗi ra khẽ lắc, nói: “Đã thật thì không giả được. Cậu cũng đã nói có video làm chứng, lẽ nào tôi còn có thể mở miệng nói đại vài câu thì vu oan cho cậu được sao?”

“… Được, anh nói đi.” Cao Dương tức giận nói: “Tôi cũng muốn xem, anh ăn nói bừa bãi ra sao?”

“Đây không phải là ăn nói bừa bãi…”

Diệp Tuyền than nhẹ: “Cho nên mới nói, chuyện khó nhất trên đời này chính là người trong nghề nói chuyện với người ngoài nghề, nếu đối phương đã không muốn nghe…có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ tốn nước bọt mà thôi…”

Giáo sư Tưởng lên tiếng: “Chàng trai trẻ, cậu nói đi, chúng tôi đồng ý lắng nghe. Nếu như cậu nói có lý, tự nhiên chúng tôi sẽ tin. Nếu cậu nói bậy thì đừng trách chúng tôi phớt lờ cậu.”

“Đây là đương nhiên.”

Diệp Tuyền mỉm cười, thản nhiên nói: “Trên thực tế, việc này nên để cho thầy Giang nói… Chỉ có điều, ông ấy là người bị hại, do vậy lời của ông ấy nói chỉ sợ mọi người không tin, nói không chừng còn cảm thấy ông ta là đang lừa gạt các người nữa ấy chứ…”

“Hứ.”

Giang Cung lạnh mặt, nhưng trong lòng lại tán thành. Có một số chuyện quả thật nên do bên thứ ba trình bày và chứng minh. Nếu ông ta mở miệng nói, nhóm sinh viên chắc chắn sẽ cho rằng ông ta đứng trên lập trường của người bị hại, đương nhiên phải bảo vệ lợi ích của bản thân.

“Các người đều là người quen, ai biết được các người có bảo vệ nhau không…?” Cao Dương nói thầm.

“… Trường khí.”

Bên trong nhóm người đang im lặng kia, Tiêu Mai giơ tay lên, ánh mắt trong veo như nước, vẻ mặt tràn ngập tò mò muốn biết: “Anh vừa mới nói khai quang, điểm nhãn cho tượng gỗ rất khó, không phải là chuyện dễ dàng.”

“Đúng, quả thật không dễ.”

Diệp Tuyền cười thân thiện gật đầu: “Nói theo người trong nghề của chúng tôi đây gọi là: đất như người, điểm huyệt như châm cứu. Khai quang, điểm nhãn cho đồ vật có chứa trường khí tương đương như châm cứu. Một cây kim châm chính xác vào huyệt, như vậy con người mới không bị thương. Nếu không thận trọng châm sai chỗ, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết, đó không phải là trò đùa.”

“Vừa nãy Cao Dương cầm vụn bột gỗ, khai quang, điểm nhãn cho nhân vật La Hán, nhưng cậu ta không hiểu bí quyết, đương nhiên sẽ xuất hiện sai lầm khó bù đắp được, dẫn đến rối loạn trường khí.”

Diệp Tuyền gằn giọng nói: “Kết quả mọi người nhìn thấy tượng gỗ kia bịch một cái rớt xuống đất.”

Nghe xong lời này, tất cả mọi người hơi mê man, vẻ mặt mông lung.

Bọn họ cảm thấy, chuyện này như là thần thoại…

Nếu có thể tin được truyện thần thoại vậy thì dứt khoát tin luôn có quỷ cho rồi. Dù sao trong mắt mọi người, truyện thần thoại và truyện ma đều giống nhau, chẳng có gì khác biệt.

“… Anh nói hươu nói vượn.”

Cao Dương phản ứng lại, đương nhiên giận tím mặt, quát: “Khai quang, điểm nhãn gì chứ, cái gì là lỗi của tôi chứ, căn bản chính là sự chỉ trích không có lý do, cứ đẩy hết trách nhiệm lên tôi, chẳng có chứng cứ…”

“Ai nói không có chứng cứ…”

Diệp Tuyền rất bình tĩnh, anh đang muốn liệt kê manh mối thì Cao Dương lại không khách sáo hét lên: “Tôi không muốn nghe anh nói mò… Tôi nắm vụn bột gỗ rắc lên tấm ván chứ không phải cố ý khắc lên đó, gió thổi một cái đã bay đi hết, hoàn toàn không còn dấu vết…Anh dựa vào đâu nhận định đó là trách nhiệm của tôi… Anh đây là bịa đặt, trắng trợn hãm hại tôi mà.”

“Ai nói với cậu vụn bột gỗ sẽ không để lại dấu vết?”

Diệp Tuyền cười nhạo, tiện tay lấy ngay một nắm vụn bột gỗ bên cạnh, sau đó mở bàn tay ra để những người khác người thấy rõ: “Mọi người mở to hai mắt, nhìn cho kỹ… Vụn bột gỗ này không phải là vụn gỗ bình thường trong đó đã trộn lẫn chất khác.”

“Cái gì?”

Nhóm sinh viên trợn tròn mắt, vội chen nhau bước lên nhìn cho kỹ. Đúng như dự đoán, mọi người thấy được trong vụn bột vốn màu gỗ lúc này hơi hiện lên màu đỏ, không biết là lẫn chất gì.

“Nếu nói chỉ là vụn bột gỗ đơn thuần, dù cho rắc lên mấy trăm cân cũng không thể lay động tượng gỗ mảy may.”

Cùng lúc đó Diệp Tuyền than thở nói: “Đáng tiếc, không may chính là trong vụn bột gỗ này có trộn lẫn chất khác, mà chính chất này lại có công hiệu dẫn khí, tương đương với một ngòi nổ. Cậu nắm vụn bột gỗ này thì thôi đi, cuối cùng còn giơ tay vẩy ra, giống như tưới dầu lên lửa, không xảy ra chuyện mới là lạ…”

Giang Cung ở bên cạnh không nhịn được “chậc chậc” một tiếng, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Mấy manh mối quan trọng này cũng là sau khi ông ta xem video mới đoán ra được, giống hệt với lập luận của Diệp Tuyền.

“Không thể nào, các người đây là ăn vạ, đây là lừa bịp.” Cao Dương khẳng định không tin, cậu ta vô cùng căm tức nói.

Giáo sư Tưởng sư cau mày, hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu nói xem, rốt cuộc bên trong vụn bột gỗ đã trộn lẫn chất gì?”

“Chu sa.”

Diệp Tuyền nói thẳng: “Chất màu đỏ chính là chu sa. Vì vậy, lúc cậu ta lấy vụn bột gỗ rắc lên tượng gỗ, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, tương đương với việc vẽ mắt cho nhân vật, cũng chính là khai quang điểm nhãn. Nếu không tin các người có thể cầm mảnh vỡ của tượng gỗ, xem thử vị trí đôi mắt của La Hán có phải còn sót lại chất màu đỏ không?”

Nghe anh nói như thế, một sinh viên nam đánh bạo, dè dặt nhặt một miếng mảnh vụn lên kiểm tra, liếc nhìn một cái, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, sau đó đưa cho giáo sư Tưởng.

Tầm mắt của người bên cạnh cũng liếc nhìn theo, dễ dàng phát hiện dấu vết hơi đỏ trên mảnh vỡ. Từ đó có thể biết suy đoán của Diệp Tuyền…hình như không sai. Ít nhất có thể khẳng định trong vụn gỗ có trộn lẫn chu sa.

Nhất thời, mọi người không khỏi nhìn Cao Dương, ánh mắt là lạ…

“Các người thực sự tin lời của anh ta?” Cao Dương cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cậu ta liều mạng hét lớn: “Phong thủy gì chứ, trường khí gì chứ, đều là mê tín căn bản không thể tin…”

Là không thể tin… vậy thì ma quỷ càng không đáng tin hơn.

Nếu như phong thuỷ, trường khí không thể tin, như vậy tượng gỗ rơi xuống đất thì giải thích thế nào?

Dù sao theo bọn họ thấy mặc kệ là quỷ hay là phong thủy tất cả đều là chuyện kinh dị, chẳng có gì khác nhau.