Trọng Sinh Chi Phong Thủy Sư / Top 12 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Globalink.edu.vn

Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Chương trước: Quyển 2 – Chương 20: Tiệc Sinh Nhật, Trận Pháp Trừ Tà!

Sinh nhật Hồ Gia Di hàng năm, Hồ Quảng Tiến đều phát thiệp mời rộng rãi, mời nhân vật nổi tiếng các giới. Nói là chúc mừng sinh nhật cho con gái, kỳ thật cũng là muốn giao lưu cùng với những người tầng lớp thượng lưu. Người tới tuyệt đại đa số là người trong thương giới, cũng có một số bạn bè có quan hệ tốt với Hồ Quảng Tiến, cùng với các cổ đông tập đoàn Thụy Hải.

Năm giờ chiều, mọi người lục tục tới biệt thự, giao thiệp mời cho người hầu ở cửa, tiếp theo đều tươi cười đầy mặt đưa quà mừng.

Vợ chồng Hồ Quảng Tiến đứng ngoài cửa đón khách, cuối cùng Nguyên Trạch cũng được giải phóng. Lúc này, thừa dịp Hồ Quảng Tiến không rảnh bận tâm tới mình, cậu vội chạy lên tầng hai.

Bữa tiệc được mở ở tầng hai, Nguyên Trạch lên tới lầu hai liền ngửa đầu nhìn phòng Hồ Gia Di ở lầu ba.

Bốn người này đều ở trong phòng cả trưa, sao còn chưa ra?

Đang nghĩ thì cửa phòng mở ra.

Liễu Tiên Tiên quyến rũ xinh đẹp bước ra từ căn phòng. Bên ngoài gió rét, nhưng trong biệt thự ấm áp, nhưng cô ăn mặc cũng quá nóng bỏng! Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát người, ngực to, eo nhỏ, mông cong, những đường cong quyến rũ rõ ràng! Cô ấy trang điểm rất đậm, môi đỏ mọng, móng tay sơn đỏ, tóc dài được vén sang một bên, vịn vào lan can cầu thang tầng ba, miệng cười quyến rũ, rất có phong thái của một cô gái hư hỏng tung hoành tình trường.

Nguyên Trạch đứng ở lầu hai, đang ngửa đầu nhìn lên trên, Liễu Tiên Tiên vừa bước ra thiếu chút nữa thì thấy hết cả phong cảnh dưới váy của cô. Cậu nhanh chóng cúi đầu xuống, tươi cười trên mặt coi như tự nhiên, đi đến đầu cầu thang lầu hai, lên tiếng chào hỏi với mẹ Hồ đang dẫn khách mời lên tầng hai.

Mẹ Hồ khách khí gật đầu chào hỏi với cậu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Tiên Tiên ăn mặc xinh đẹp, ánh mắt không khỏi sáng ngời, trêu ghẹo nói: “A! Một năm nay, Tiên Tiên thật sự đã trưởng thành. Bác thấy khoảng ba năm năm năm nữa, nha đầu con sẽ hại nước hại dân thôi. Khuynh quốc khuynh thành thời cổ, cũng chỉ như thế này thôi”.

Không chỉ mẹ Hồ khen ngợi, tân khách vừa lên tới cũng hai mắt sáng người. Những người này, đều là lão tướng thương trường, ngày thường đi xã giao nhiều, đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng vẫn không nhịn được bị dáng người trẻ tuổi nóng bỏng này hấp dẫn, chỉ là mỗi người đàn ông tới hôm nay đều có dẫn theo bạn gái, chỉ đành nhìn một chút liền nhanh chóng dời ánh mắt, để tránh chọc bạn gái bên cạnh không vui.

Liễu Tiên Tiên được mẹ Hồ khen thì vui cười, đôi mắt quyến rũ hứng khởi, bỗng nhíu mày quay lại gọi người trong phòng: “Còn lề mề cái gì chứ! Nhanh đi ra đi! Hay là muốn bổn cô nương mời ra nữa?”

Cô vừa nói, liền có người khụ một tiếng -cô gái này, nhìn nóng bỏng phong tình như thế, náo loạn hồi lâu, thì ra có tính cách… như vậy ?

Liễu Tiên Tiên nói xong, thật sự đi hai ba bước bước vào phòng, lôi ra một người, đúng là Miêu Nghiên.

Miêu Nghiên nấp ở phía sau cô, có chút ngượng ngùng. Cô bình thường cũng không mặc loại lễ phục này, không phải không thích, chủ yếu là cô rất gầy, con gái mà gầy quá sẽ không đẹp cho lắm, chính vì thế mà cô cũng rất tự ti, cho nên chưa bao giờ mặc lễ phục. Hôm nay là bị Hồ Gia Di làm cho không còn cách nào khác, mà nhà cô ấy lại là công ty về thời trang, cái gì cũng không nhiều bằng quần áo, các loại kiểu dáng, màu sắc, treo đầy trong tủ quần áo.

Dưới dự đề cử của ba người bạn, Miêu Nghiên cuối cùng chọn một chiếc váy công chúa hơi bồng, trang điểm nhẹ, tay áo bảy phân, váy dài đến đầu gối, cổ tay áo và viền váy thêu ren, chỗ vòng eo một cái nơ con bướm to, không chỉ che đi thân hình rất gầy của cô, còn khiến cô nhìn càng thêm đầy đặn hơn so với bình thường.

Nhưng cho dù như vậy, hai má của cô, một đoạn cánh tay nhỏ bé và hai chân lộ ra ngoài, vẫn có vẻ gầy không bình thường. Cũng may, Liễu Tiên Tiên để cô mang đồ trang sức trang nhã, che đi sắc mặt tái nhợt, rồi mới cho cô xuất hiện trước mắt các tân khách, không dẫn tới nhiều ánh mắt kỳ quái lắm. Hơn nữa, những tân khách này đều là lão tướng lăn lộn trong thương trường nhiều năm, chút chuyện ấy không đến mức làm cho bọn họ mất đi phong độ thân sĩ, cho nên, đa phần mọi người vẫn mỉm cười với Miêu Nghiên, thế này mới trấn an được cảm xúc khẩn trương của cô, hơi hơi nhẹ thở ra.

Chỉ là sau khi Miêu Nghiên đi ra từ trong phòng, các tân khách không chú ý đến trên lầu nữa. Tân khách còn chưa tới đủ, Hồ Quảng Tiến còn đang đón khách dưới lầu, mà nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay – thiên kim chủ tịch tập đoàn Thụy Hải, Hồ Gia Di tất nhiên là phải chờ tân khách tới đông đủ, sau khi bữa tiệc bắt đầu, mới long trọng lên sân khấu.

Cho nên, so với vài người bạn của Hồ Gia Di, những người này càng vui lòng hàn huyên với nhau hơn, kéo gần quan hệ một chút, thuận đường tích lũy nhân mạch cho chính mình.

Dưới lầu, chỉ có ánh mắt Nguyên Trạch vẫn không có rời khỏi cửa phòng lầu trên.

Cậu biết, cô làm việc khiêm tốn, không muốn khiến mọi người chú ý, cho nên cô tất nhiên biết những lão tổng này sẽ không chú ý nhiều tới trên lầu lâu lắm, sau đó mới có thể đi ra từ trong phòng.

Cô không muốn khiến người khác chú ý, mà cậu không muốn bỏ qua giờ khắc này.

Nguyên Trạch đứng ở dưới lầu, vẫn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng lên trên. Bộ dáng này của cậu ở trong đám người đang cười nói hỏi han bắt tay nhau có vẻ không thích hợp cho lắm, liền khiến cho một ít người chú ý.

Những người này cũng nhìn theo ánh mắt của cậu mà nhìn lên lầu trên.

Trên lầu, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt mọi người là một làn váy màu bạc.

Làn váy tơ tằm màu bạc, không nhìn thấy phong cảnh dưới váy, nhưng chỉ cần từng bước nhẹ nhàng này, đã có thể thấy được ý vị thản nhiên. Làn váy kia nổi bật trên sàn nhà tối màu, như một đóa hoa sen màu bạc hé nở nhẹ nhàng trên mặt nước trong đêm yên tĩnh, không tạo ra một chút gợn sóng nào, lại chợt khiến người ta nhìn đến nín thở.

Người thấy được nín thở, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, thấy một bàn tay trắng nõn tinh tế.

Bàn tay kia buông xuống tự nhiên, trên cổ tay mềm mại trắng nõn như ngọc là một vòng ngọc xanh biếc ôn nhuận, không biết có phải là do ánh đèn hay không, nhưng lại mơ hồ phát ra ánh sáng tự nhiên của châu ngọc.

Cô gái đi ra từ trong phòng, cô cúi mặt, chỉ có thể thấy rõ khóe môi hơi hơi nhếch lên kia, dưới lầu lại vang lên những tiếng hít mạnh.

Người dưới lầu đang trò chuyện náo nhiệt dần dần cảm thấy không khí không đúng, đều nhìn về phía vài người đang ngửa đầu ánh mắt ngơ ngác kia, sau đó cũng ngửa đầu theo. Tiếp theo, ngực mỗi người đều hơi hơi nổi lên, một hơi tràn đầy trong ngực, quên cả thở ra.

Chỉ thấy, cô gái một thân váy dài tơ tằm màu bạc, cánh tay nhỏ bé trắng trẻo, nước da trắng hơn tuyết, phát ra ánh sáng mờ mờ như ngọc. Cô đứng ở đó, mỉm cười nhẹ nhàng, yên tĩnh thanh nhã, tựa như đứng trong một bức tranh cổ, chỉ trong phút chốc mà như mãi mãi.

Dung mạo cô gái cũng là xinh đẹp, chẳng qua một thân khí chất kia mới là thứ hấp dẫn người ta trước tiên, đợi đến khi nhìn thấy dung mạo của cô, liền có loại cảm giác “Nên là như thế”. Nên là loại khuôn mặt điềm tĩnh này, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nụ cười khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lúc này, khách khứa từ dưới lầu cũng lục tục lên, Hồ Quảng Tiến dẫn khách vừa bước lên lầu hai, đi đến đầu cầu thang, đang muốn quay lại để nói chuyện với tân khách, liền thấy một màn như vậy.

Tân khách trên lầu vốn đang hàn huyên không ngừng, nhưng lúc này lại đồng loạt quay đầu nhìn vào phòng con gái ông, ánh mắt như sửng sốt ngơ ngác.

Những bữa tiệc như thế này nhà mình đã tổ chức nhiều lần, nhưng chuyện như vậy lại chưa bao giờ có. Hồ Quảng Tiến không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy, liền khẽ nhíu mày – bạn học này của con gái thật không hiểu chuyện! Hôm nay rõ ràng là tiệc sinh nhật của con gái mình, cô trang điểm thành như vậy, là muốn nổi bật đây mà!

Cách nghĩ này của Hồ Quảng Tiến thật sự là oan uổng Hạ Thược. Chiếc váy Hạ Thược đang mặc trên người này, là cái có vẻ không chói mắt nhất trong tủ quần áo của Hồ Gia Di, ngay cả chút hoa văn trang trí linh tinh đều không có. So với chiếc váy đỏ thẫm chọc người trêu ghẹo của Liễu Tiên Tiên, váy công chúa hồng nhạt của Miêu Nghiên, cái của cô được cho là đơn giản nhất. Ngay cả son phấn cô cũng không dùng, để mặt mộc xuất hiện, thế nhưng khí chất xuất chúng, ngay cả khiêm tốn như thế, vẫn khiến người khác chú ý.

Hạ Thược cũng không nghĩ mình tính toán có sai lệch, cô rõ ràng nhất tính tình mấy lão hồ li trên thương trường này, họ sẽ không chú ý đến trên lầu quá lâu, lập tức sẽ bắt đầu đi lại khắp nơi, tích lũy nhân mạch cho mình. Cho nên, cô cố ý tránh thời khắc bị chú ý nhất, sau khi nghe thấy phía dưới vang lên những tiếng trò chuyện, mới xuống lầu.

Hạ Thược đương nhiên không ngờ tất cả là do Nguyên Trạch dựng lên, cô khó hiểu nhẹ nhàng nhíu mày, mày vừa nhíu lại, giống như trên mặt nước bình tĩnh bỗng nhiên có sóng gợn dao động, cuối cùng cũng chấn động một đám nhân vật nổi tiếng đang trong trạng thái ngơ ngác trở về.

Đêm nay, người tới biệt thự Hồ gia tham gia tiệc sinh nhật không hề thiếu con cháu đời thứ hai của mấy phú thương nổi tiếng, tuổi trẻ lại phong lưu, vừa thấy Hạ Thược liền kinh diễm , đều hỏi thăm mẹ Hồ về gia thế lai lịch của cô.

Ấn tượng của mẹ Hồ đối với Hạ Thược khá tốt, cảm thấy là một đứa nhỏ im lặng, không thích nói chuyện, nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng, trong bữa cơm gia đình buổi trưa cũng rất hiểu quy củ lễ phép. Chỉ là không ngờ tối nay vừa xuất hiện lại khiến toàn trường kinh diễm. Bà nhìn ra bộ quần áo kia cũng không chói mắt, khẽ cười trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu với Hạ Thược, dặn dò đám con cháu nhà giàu tới hỏi mình, “Bạn của Gia Di, mấy đứa không được xằng bậy!”

“Hừm! Cái gì mà bạn của Gia Di, chỉ là bạn học cùng lớp, được mời tới tham gia tiệc sinh nhật. Các cháu cũng biết đứa con gái nhà bác, kết bạn rất dễ dàng, chưa bao giờ quan tâm có gia thế hay không”. Lúc này, Hồ Quảng Tiến dẫn khách vào, liền chen vào một câu như vậy, sau đó thấy Nguyên Trạch còn đang nhìn lên trên lầu, liền nhíu nhíu mày, cười hô, “Đến đến đến, bác giới thiệu cho các cháu, vị này là công tử nhà bí thứ Nguyên, cố ý tới tham gia tiệc sinh nhật của Gia Di nhà chúng ta”.

Người chung quanh vừa nghe vậy, vội vàng nhìn về phía Nguyên Trạch, ánh mắt đều thay đổi, nhanh chóng thay đổi thành dáng vẻ tươi cười, nhiệt tình đến bắt tay, nói chuyện.

Nguyên thiếu đáng thương lại bị mọi người vây quanh.

Nhưng vài tên thanh niên trẻ tuổi ăn chơi trác táng vừa nghe lời này của Hồ Quảng Tiến, ánh mắt sáng ngời – nói như vậy, cô gái trên lầu không phải thiên kim vị lão tổng nào, chỉ là con gái nhà bình thường? Trách không được, trước kia đều không thấy trong các loại tiệc tùng giới thượng lưu thành phố Thanh. Thì ra là như vậy…

Đám con cháu nhà giàu cười cười, trong lòng ngứa ngáy. Mà bậc cha chú dẫn bọn họ tới đều trừng mắt nhìn bọn họ, ngầm có ý cảnh cáo!

Con gái nhà bình thường, có gì đáng coi trọng! Có chút thời gian, không bằng đi kết giao thêm vài người có thể trợ giúp, cho dù là thiên kim công ty nào cũng tốt, dù sao vẫn tốt hơn người này!

Liễu Tiên Tiên đứng bên cạnh Hạ Thược, chậc chậc trêu đùa: “Xong rồi xong rồi, cậu đắc tội không ít người”.

Hạ Thược đối với việc này chỉ mỉm cười, không đáng để ý tới. Cô không sợ người đến gây phiền phức, sau khi thân phận cô công khai, chút phiền phức này cũng sẽ tan.

Hơn nữa, tối nay cô không quan tâm tới những việc này, sau bữa tiệc, đối phó vị phong thuỷ sư trên núi đối diện kia mới là chuyện phải làm.

Mắt thấy sắp tới thời gian bắt đầu, dưới lầu lại có mấy người lục tục đến, Hồ Quảng Tiến vội vàng đi xuống lầu nghênh đón. Hạ Thược liền nói: “Chúng ta đi xuống đi, một lát nữa là buổi biểu diễn dành riêng cho Gia Di, chúng ta đừng đứng ở chỗ này “.

Liễu Tiên Tiên cùng Miêu Nghiên gật đầu chấp nhận, ba người cùng nhau đi xuống lầu, lẫn vào trong đám người.

Vừa đến trong đám người, Hạ Thược liền bị vài tên thanh niên ăn chơi trác táng vây quanh, mấy người này, tự cho là thân sĩ, dáng vẻ kia đều là giả bộ. Trên thực tế tay đút túi quần, áo hơi mở ra, nói dễ nghe là phong lưu phóng khoáng, khó nghe chính là dáng vẻ lưu manh.

“Mỹ nữ, tối nay anh không có bạn gái, có thể có vinh hạnh mời em làm bạn gái của anh không?” Một gã thiếu gia vóc người trung đẳng, bộ dáng coi như đẹp trai cười chào hỏi với Hạ Thược, dáng vẻ có chút cao ngạo, hiển nhiên không cho phép cô cự tuyệt.

Vài tên khác bên cạnh cũng phụ họa, “Đúng vậy, mỹ nữ, đồng ý đi! Nhà Lưu thiếu của bọn anh là cổ đông tập đoàn Thụy Hải đó! Lưu thiếu đẹp trai lại nhiều tiền, còn có phong độ thân sĩ, ngày thường anh ấy chỉ cần vẫy tay một cái là có vài cô nhào tới, tối nay tự mình mời em, là không thấy nhiều đâu!”

Tài sản tập đoàn Thụy Hải khá lớn, lợi nhuận hàng năm đều khiến không ít người mơ ước. Đừng nói là cổ đông của tập đoàn Thụy Hải lớn như vậy, dù chỉ là một quản lí trong tập đoàn, đi ra ngoài đều rất có thân phận .

Cho nên, vài người này căn bản không nghĩ tới khả năng Hạ Thược sẽ cự tuyệt, thậm chí còn có một người cười nói: “Đúng vậy, nhưng bọn anh cũng không có bạn gái đi cùng, nếu em muốn thay phiên làm bạn gái cho bọn anh, bọn anh cũng vui vẻ đồng ý”.

Lời này vừa nói ra, vài tên thiếu gia đều nở nụ cười.

Bọn họ chỉ vây quanh Hạ Thược, mặc dù Liễu Tiên Tiên bên cạnh cũng thực quyến rũ, nhưng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Hồ gia. Đừng nhìn con nhóc này có vẻ lẳng lơ, kỳ thật tính tình rất nóng nảy, chướng mắt ai, chút mặt mũi cũng không cho, trở mặt luôn. Mà Miêu Nghiên lại rất gầy, đương nhiên không ở trong tầm săn của bọn họ.

Vị Lưu thiếu mời Hạ Thược kia đầu tiên kia cao ngạo cửa, chờ cô gật đầu đồng ý.

Hạ Thược cười nhẹ, “Thật có lỗi, tối nay tôi không định tìm bạn trai”.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, khí độ điềm đạm tự nhiên, không giống như đang giả vờ thanh cao, mà là tự nhiên cự tuyệt vậy. Vài thiếu gia này đều sửng sốt, chờ Lưu thiếu phản ứng lại, hai bước liền đuổi theo tới nơi, “Cô cự tuyệt tôi?”

Giọng điệu cậu ta khó tin, cảm thấy một cô gái nhà bình thường có thể tới loại tiệc này đã là may mắn rồi. Cô còn không nhanh nhanh bắt lấy thiếu gia nhà giàu mà bám chân? Bằng dung mạo khí chất của cô, chỉ cần cô nói cái giá, tiền tùy cô muốn! Giả thanh cao cái gì?

Lưu thiếu cảm thấy thật mất mặt, người xung quanh cũng cảm giác được không khí bên này không đúng, quay đầu nhìn lại.

Lúc này, tiếng Nguyên Trạch vang lên, “Thật có lỗi, cô ấy là bạn gái của tôi”.

Nguyên Trạch mỉm cười đi tới, giáo dưỡng tốt, vươn tay ra không làm làm dáng chút nào. Cậu cũng không nói mấy câu như “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh mời em làm bạn gái của tôi không?” khiến người ta ghê răng, cậu chỉ cười nhìn Hạ Thược, sau đó thấy cô ngước mắt nhìn lại, cười nhẹ với mình, thật sự vươn tay ra.

Bàn tay cô gái nhẹ nhàng đặt vào trong tay cậu, ấm ấm mềm mềm, trơn bóng như ngọc, bởi vì khi đặt xuống cực nhẹ, nên có chút hơi ngứa. Ánh mắt Nguyên Trạch dừng trong lòng bàn tay mình, cảm giác hai người có lần đầu tiên đụng chạm tay chân, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ cô, Nguyên thiếu từ nhỏ đã được rèn luyện xử sự trầm ổn, bên môi lộ ra tươi cười vui sướng, hai tai lại hơi đỏ.

Hạ Thược thấy dáng vẻ này của cậu, không khỏi khẽ cười một tiếng, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là thiếu niên.

Hình ảnh hai người nắm tay này, lọt vào trong mắt mọi người bao gồm của Lưu thiếu phía sau, sắc mặt không khỏi khó coi. Đây không khác nào vẽ mặt trước mặt mọi người, rất không cho bọn cậu ta mặt mũi ! Náo loạn nửa ngày, không phải không định tìm bạn trai, mà là không coi trọng bọn họ, đã sớm theo dõi con trai nhà bí thư tỉnh?

Còn tưởng rằng thực sự là nữ thần thanh cao gì, làm trò nửa ngày, còn không phải giống nhau!

Xa xa vài thiên kim nhà giàu đã sớm nhắm vào Nguyên Trạch lúc này cũng đi tới, các cô cũng biết đây là bữa tiệc của Hồ gia, không nên khiến chuyện này ầm ĩ quá khó nhìn, cho nên liền cười hỏi: ” Ánh mắt Nguyên thiếu thật tốt, cô gái xinh đẹp như vậy, không biết là thiên kim nhà ai? Trước kia chúng tôi đều chưa từng thấy, không bằng giới thiệu cho chúng tôi một chút?”

Lời này rõ ràng là khiến Hạ Thược khó xử, ám chỉ nhà cô bình thường, không xứng với Nguyên Trạch.

“Cô ấy không phải thiên kim nhà ai”. Cô ấy là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ.

Nguyên Trạch cười, thêm một câu ở trong lòng, đối với ý tưởng của những người này cũng không để ý. Có người, lúc nào cũng muốn đạp lên người khác, đánh vào mặt người khác. Nhưng tối nay, bọn họ sẽ nhận được một cái tát vang dội.

Vài thiên kim kia lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, nhưng lập tức liền che lại, lại vẫn không muốn buông tha cười hỏi, “Không phải thiên kim nhà ai là có ý gì? Tôi xem khí chất vị bạn gái này của Nguyên thiếu rất tốt! Sợ là so ra cả thiên kim Hồ chủ tịch cũng kém?”

Liễu Tiên Tiên nghe xong lời này giận dữ, cô vốn đang ở một bên xem trò hay của Hạ Thược, nhưng nghe những lời này không khỏi nhíu mày – quá âm độc ! Bọn họ hiển nhiên là nhìn ra Hồ Quảng Tiến có chút không vui đối với Hạ Thược, cố ý châm ngòi ly gián, bất kể thế nào cũng muốn Hồ gia đuổi Hạ Thược ra ngoài?

Chân mày cô chau lại, đang muốn đi lên cảnh cáo, Hạ Thược liền kéo tay cô lại, ấn cô xuống, ” Sinh nhật Gia Di, đừng gây sự”.

Mà vài thiên kim kia thấy Liễu Tiên Tiên có ý đánh người, liền nhíu mày.

May mắn cuối cùng các tân khách đến, Hồ Quảng Tiến cười dẫn người lên lầu, mấy người kia đi cùng một chỗ, không khí lại không tốt lắm.

Hạ Thược nâng mắt nhìn lại trong đám người, ánh mắt lạnh đi.

Vương Đạo Lâm đi sau Hồ Quảng Tiến, theo Hồ Quảng Tiến đi lên, vừa lên đến nơi đã cười hớ hớ như Phật Di Lặc bắt tay nói chuyện với mọi người, mà Hùng Hoài Hưng đi tới phía sau hắn tức giận hừ một tiếng, mắt trâu giận dữ trừng Vương Đạo Lâm, xoay người đi đến một bên.

Hùng Hoài Hưng giọng lớn, một tiếng hừ này của ông, rất nhiều người đều phát giác không khí không thích hợp. Có người nghe bạn bè bên ngành đồ cổ nghe được chút ít về Vương Đạo Lâm, đối với chuyện hắn nham hiểm động tay động chân lên phần mộ Tổ tiên của người khác, có người tin, có người không tin. Những người tin lặng lẽ lui về sau, giả vờ cười nói với người bên cạnh, tránh chào hỏi cùng Vương Đạo Lâm. Mà bốn năm người đi theo Hùng Hoài Hưng trực tiếp cùng ông ta đi đến trong đại sảnh, tươi cười bắt chuyện cùng Hồ phu nhân.

Hồ Quảng Tiến cũng phát hiện không khí này, vẻ mặt không khỏi đè nén khụ một tiếng, tân khách khắp phòng đều đưa mắt tập trung nhìn.

“Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của con gái tôi, thật vui khi mọi người cho lão Hồ tôi chút mặt mũi này, tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái tôi. Nếu mọi người đã đến đủ, trước hết để con gái tôi Gia Di đi ra gặp mọi người”. Hồ Quảng Tiến cười nói.

Dứt lời, mọi người liền mỉm cười vỗ tay, mời thiên kim chủ tịch tập đoàn Thụy Hải ra.

Cửa phòng lại mở ra, Hồ Gia Di đi ra từ bên trong.

Cô vừa xuất hiện, cách ăn mặc đã khiến mọi người sửng sốt, ba người Hạ Thược, Liễu Tiên Tiên, Miêu Nghiên liếc nhau một cái, nhẹ giọng cười.

Hồ Gia Di muốn tạo ra sự quái dị, thứ cô mặc không phải là lễ phục, mà là một bộ quần áo phù thủy, tính chất có chút giống COSPLAY sau này. Váy màu tím, mũ phù thủy, gậy ma pháp, hoạt bát, xinh đẹp quái đản.

Hồ Quảng Tiến cười ha ha, “Đứa con gái này của tôi đã bị tôi chiều hư rồi, ăn mặc cổ quái như vậy mà còn đi ra, hy vọng đừng dọa đến các vị”.

Ông vừa nói vậy, mọi người đều lập tức phản ứng lại, nở nụ cười, ca ngợi Hồ Gia Di có chủ kiến, có sức sống, có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Thậm chí có người nói buổi trình diễn thời trang đầu xuân sang năm của Thụy Hải nếu có bộ quần áo như vậy, nhìn qua cũng không tồi.

Khen, rồi lại khen tặng, sau đó đều là chúc mừng. Mọi người nâng chén, ăn mừng sinh nhật mười sáu tuổi của Hồ Gia Di.

Uống xong một chén rượu, liền đến tiết mục tặng quà. Hồ Gia Di đứng trên lầu, cười nghe người chủ trì được mời đến đọc tên từng lão tổng tặng một món lại một món quà sinh nhật cho cô.

Lễ vật không cái nào không quý giá, từ trang sức quốc tế cao cấp nhất, túi xách, giầy, đến lễ vật nổi bật của các công ty buôn bán, cái gì mà con rối đặc biệt chế ra, đồng hồ đeo tay thiết kế đặc biệt, vân vân. Chỉ đọc lễ vật, đã đọc cả nửa giờ.

Trong lúc này, Vương Đạo Lâm không ngừng tìm kiếm trong đám người, hắn đang tìm Hạ Thược – đêm nay, Diêm Lão Tam muốn ông ta làm một chuyện, ông ta muốn tìm cơ hội xuống tay, trước hết phải nhìn xem bên cạnh Hạ Thược có người nào thân thiết.

Ánh mắt Hạ Thược chưa từng rời khỏi Vương Đạo Lâm, thấy ánh mắt ông ta tìm tòi trong đám người, liền biết ông ta hiển nhiên là không an phận gì. Bên cạnh cô là Nguyên Trạch, Liễu Tiên Tiên cùng Miêu Nghiên, cô dẫn theo ba người bọn họ lui về phía sau, cuối cùng lui đến rìa đám người. Khi ánh mắt lơ đãng đảo qua ba người, cô liền ngẩn người.

Nguyên Trạch cùng Liễu Tiên Tiên không có gì, nhưng chỗ ấn đường Miêu Nghiên ẩn ẩn có một đoàn tử khí!

Tại sao có thể như vậy?

Rõ ràng lúc trước không có !

Hạ Thược nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn về chỗ Vương Đạo Lâm vừa đứng, kéo tay Miêu Nghiên, nói: “Tiểu Nghiên, lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, không được rời khỏi bên người mình!”

Miêu Nghiên ngẩn người, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay cô đã thấy hành động kỳ lạ của Hạ Thược, liền gật gật đầu, có vẻ có chút kích động.

“Không có chuyện gì quan trọng, đừng sợ”. Hạ Thược cho cô một nụ cười trấn an.

Vương Đạo Lâm nhất thời không phát hiện Hạ Thược, lúc này, người chủ trì đã muốn đọc đến quà tặng hắn đưa tới.

“Tổng giám đốc Vương tập đoàn Thịnh Hưng, tặng thiên kim chủ tịch tập đoàn Thụy Hải – tiểu thư Hồ Gia Di một bình hoa thời Thanh”.

Đám người ồ lên một tiếng, rồi cùng kêu lên “Ai u”, quà này là đồ cổ nha! Tập đoàn Thịnh Hưng có tài sản trăm triệu, có thứ hạng trên cả nước, đúng là không đơn giản!

Không ít người khen Vương Đạo Lâm hào phóng, Hồ Quảng Tiến cũng cười cảm ơn thay con gái. Vương Đạo Lâm ánh mắt chợt lóe, ha ha cười, nói: “Chủ tịch Hồ cũng đừng trêu ghẹo tôi, ai chẳng biết, nay trong ngành đồ cổ trong tỉnh, danh tiếng của Phúc Thụy Tường có thể sánh bằng Vương Đạo Lâm tôi. Thứ tốt trong cửa hàng bọn họ cũng không thiếu, chắc sẽ càng hào phóng hơn so với tôi, ha ha”.

Lúc này, ông ta nhắc tới Phúc Thụy Tường, mọi người đều nhìn về phía Hồ Quảng Tiến – sao lại thế này? Chủ tịch Hồ còn mời chủ tịch Hoa Hạ đến? Người đâu rồi? Sao nói chuyện đã lâu như vậy mà không thấy?

Không ít người bắt đầu nhìn xung quanh, đều muốn trông thấy người sáng lập tập đoàn có tiếng nhất trong tỉnh gần đây!

Ánh mắt Liễu Tiên Tiên sáng ngời, kéo Hạ Thược đi, “Đúng rồi! Còn có một nhận vật như vậy! Đều do bận nên quên mất. Mau mau mau! Chuẩn bị cho tốt, một khi phát hiện người này ở đâu, bổn cô nương sẽ dẫn các cậu xông tới!”

Hạ Thược cười liếc nhìn cô một cái, tiếp theo đã đặt sự chú ý lên trên người Miêu Nghiên, tập trung chặt chẽ xem xung quanh có chuyện gì không bình thường không.

Nguyên Trạch ở một bên cười thú vị, nhíu mày nhìn Hạ Thược. Hôm nay nha đầu này đối với cậu thấy chết mà không cứu, lát nữa cậu cũng không cần cứu cô, để cô bị Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di đuổi giết đến tinh thần sức lực đều cạn hết thì được rồi.

“Chủ tịch Hồ, chủ tịch Hoa Hạ ở đâu? Ông, ông, ông…thật không phúc hậu, cũng không nói một tiếng với chúng tôi, khiến chúng tôi hiện tại đối diện với Hạ tổng của Hoa Hạ mà không nhận ra!” Lúc này, có người đã chờ không kịp mà hỏi .

Hồ Quảng Tiến tuy hay nói giỡn nhưng bây giờ cũng ngẩn người, “Ai u, là có, có chuyện như vậy! Tôi gửi thiệp mời mời Hoa Hạ, nhưng… tôi không thấy Hạ tổng đến”. Ông ta quay đầu hỏi người chủ trì, nhìn lại danh sách khách mời, quả nhiên không phát hiện tên tập đoàn Hoa Hạ.

“Đây… có lẽ là Hạ tổng có việc không tới?” Hồ Quảng Tiến nói. Ông gửi không ít thiệp mời, trong tỉnh chỉ cần là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thanh ông đều mời đến, nhưng không phải ai cũng có thời gian đến, đêm nay người đến cũng không ít, nên ông mới quên mất.

“Không tới? Không thể nào!” Lúc này, Hùng Hoài Hưng lại mở miệng, giọng nói lớn, vừa nói xong người cả phòng đều nghe được,” Ngày đó, Hạ tổng nhận được thiệp mời, tôi ở ngay trong cửa hàng Phúc Thụy Tường, xem ý của cô ấy là muốn đến. Hơn nữa, hôm nay tôi vốn muốn đến cùng Hạ tổng, lúc lái xe đến cửa hàng Phúc Thụy Tường đón cô ấy, giám đốc Mã nói Hạ tổng đã đi từ sáng sớm rồi !”

Gì cơ, đã đi từ sáng sớm …

Hồ Quảng Tiến cùng vợ ở bên cạnh nhìn nhau, hai người đều thực kinh ngạc.

Lời này… có ý gì?

“Lão Hồ, giám đốc Mã nói, Hạ tổng không ngồi xe Phúc Thụy Tường đến, cô ấy nói ngồi xe của bạn. Sáng sớm đã đến nhà ông, vậy, vậy là đã đợi cả một ngày ở nhà ông, ông còn nói cô ấy không tới? Ông đang đùa chúng tôi sao?” Hùng Hoài Hưng vừa nói vừa bắt đầu tìm trong đám người.

Vóc người ông ấy cao lớn, tầm mắt đương nhiên là xa hơn so với người khác, liếc một cái liền nhìn được vòng ngoài cùng, mà Hạ Thược vừa vặn đứng ở vòng ngoài cùng với bạn bè. Hùng Hoài Hưng vừa thấy cô, đầu tiên là kinh diễm, tiếp theo liền cười ha ha một tiếng, ngẩng đầu vượt qua mọi người, từ xa đã hô lên với Hạ Thược: “Không phải chứ? Hạ tổng! Đêm nay cô trang điểm chói mắt như vậy, bọn họ sao lại có thể xem nhẹ cô được chứ?”

Thấy Hùng Hoài Hưng nói với người phía sau, tất cả mọi người soàn soạt quay đầu lại nhìn.

Có một số người còn chưa phát hiện ra ông ta nói chuyện với ai, vợ chồng Hồ Quảng Tiến lại biến sắc, không thể tin được!

Cũng may đúng lúc này Hạ Thược nói chuyện, cô đứng ở phía sau không nhúc nhích, chỉ cười cười, vui đùa nói: “Tổng giám đốc Hùng, hôm nay tôi lấy thân phận bạn bè của Gia Di tới tham gia tiệc sinh nhật, cho nên mới không báo cho bác trai bác gái biết, ngài lại làm lộ hết, bây giờ trong biệt thự Hồ gia, vở diễn bí mật của tôi liền không diễn nổi nữa rồi”.

Giọng điệu Hạ Thược trêu ghẹo, toàn bộ ánh mắt trong phòng như điện đồng thời phóng tới!

Hùng Hoài Hưng chớp chớp mắt to, “A? Có ý gì? Thì ra Hạ tổng và thiên kim Hồ chủ tịch là bạn bè? Này, này… Ha ha! Tôi nói lão Hồ này, tôi cũng không biết nói ông cái gì rồi, thời gian dài như vậy mà ông vẫn không biết sao?”

Hồ Quảng Tiến khóc thầm trong lòng, ông nhưng không những không biết! Cả ngày hôm nay, ông thậm chí chưa từng nhìn kỹ cô gái này lấy một cái! Chỉ biết là bạn học của Gia Di, hơn nữa vừa rồi ông còn bởi vì cô quá mức gây chú ý mà có chút không vui, lúc vài tên con cháu nhà giàu của mấy tập đoàn kia trêu ghẹo cô, tưởng rằng đã trút giận thay con gái mình, nào biết…

Hồ phu nhân cũng sửng sốt. Ấn tượng của bà đối với Hạ Thược không tồi, chỉ là làm sao cũng không nghĩ tới, cô gái sau khi vào nhà mình hôm nay thì không nói nhiều lắm, vẫn im lặng ngồi ở trên sô pha điềm tĩnh uống trà ăn điểm tâm, vậy mà chính là người sáng lập tập đoàn Hoa Hạ mà chồng mình thường xuyên nói đến mấy ngày nay?

Mùa hè năm nay, tập đoàn Hoa Hạ trong một đêm trở thành ngôi sao mới trong tỉnh, tuy rằng nó còn trẻ nhưng tài sản lại có thể sánh ngang với tập đoàn Thụy Hải! Mà người sáng lập này làm khách ở nhà mình một ngày mà bọn họ vẫn không nhận ra người? !

Không chỉ vợ chồng Hồ Quảng Tiến sửng sốt, khách khứa ở đây đều ồ lên một tiếng rồi bùng nổ!

Đứng mũi chịu sào là vài tên con cháu nhà giàu cách Hạ Thược gần nhất, mấy người không thể tin nổi nhìn Hạ Thược! Cô ta là chủ tịch Hoa Hạ? Vừa rồi, bọn họ còn vì cô xuất thân gia đình bình thường, đã đùa giỡn một phen ?

Ánh mắt Lưu thiếu phức tạp nhất, cuối cùng hắn hiểu được câu cô nói với hắn “Thật xin lỗi, tối nay tôi không định tìm bạn trai”. Lúc này, hắn mới cảm thấy được vì sao câu nói kia mang theo ý vị thản nhiên như thế, một chút cũng không giống ra vẻ thanh cao. Mới đầu, hắn còn tưởng mình nhìn lầm, náo loạn nửa ngày thì ra là như vậy! Cô chỉ đang trần thuật một chuyện thực, cô là chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, cho dù là cha chú của mình, ở trước mặt cô cũng hơi thấp hơn một cái đầu. Cô đủ tư cách cùng ngồi cùng ăn với những người như Hồ Quảng Tiến, loại con cháu nhà giàu như hắn, ở trước mặt cô, căn bản không phải kém một chút, mà thân phận vốn không thể so được. Thì ra, cô làm bạn gái của hắn không phải là trèo cao, cuối cùng, người muốn trèo cao chính là mình…

Mà vài thiên kim nhà giàu cách Nguyên Trạch không xa đã sớm bụm miệng, tài sản của Hoa Hạ, nghe nói gom lại có thể sánh cùng tập đoàn Thụy Hải, mà những người trong nhà như các cô, chỉ có của cải trăm ngàn, trước những người gia đình bình thường, các cô chính là thiên kim nhà giàu ngồi tít trên cao. Nhưng, ở trước mặt cô gái này thì sao? Cô ấy không phải thiên kim nhà ai, cô ấy là người sáng lập một tập đoàn!

Nguyên Trạch nhìn vẻ mặt những người này, ý cười trên khóe môi hơi hơi chế giễu – cô không cần là thiên kim nhà ai, cô chỉ là chính cô, so với bất kì kẻ nào cũng xuất chúng.

Lúc này, Nguyên thiếu đã sớm quên ước nguyện ban đầu của mình, cậu nhìn mọi người đều giật mình, đổi một bộ mặt nhiệt tình, kích động đến bắt tay trò chuyện với Hạ Thược, liền lộ ra một chút tươi cười vui mừng. Cậu cũng không biết tâm tình vui mừng này đến thế nào, dù sao chính là tự hào, kiêu ngạo.

Hồ Quảng Tiến cũng dẫn theo vợ tới, hai tay cầm tay Hạ Thược, “Ai nha! Hạ tổng! Ngài nói ngài… ngài sao lại không nói với tôi? Ai nha! Một ngày nay, tôi đã chậm trễ ngài rồi! Có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, đừng giận lão Hồ tôi đấy! Gia Di thật là, là bạn học với Hạ tổng, lại là bạn cùng phòng! Ai u, duyên phận này… Con bé này cũng thật là, lại gạt tôi!”

Ông vừa nói vừa quay đầu trừng mắt nhìn con gái trên lầu. Nào biết Hồ Gia Di đã sớm hóa đá tại chỗ, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía dưới, làm rơi gậy ma pháp trong tay cũng không biết, trừ bỏ mắt còn chớp, cả người giống như hóa đá.

Liễu Tiên Tiên cũng hóa đá, cô nhìn Hạ Thược bị mấy lão tổng này tụ tập vây quanh người, đã bắt đầu giật mình ngơ ngác.

Hai, ba…

Cô dùng tốc độ nhanh nhất phản ứng lại, lại phát hiện mình hoàn toàn không tiến vào đám người được! Rất mẹ nó chen chúc ! Liễu Tiên Tiên cắn chặt răng, chạy ầm ầm lên tầng ba, một tay chụp trên vai Hồ Gia Di!

“Hồ Gia Di! Hiện tại, tớ cho cậu cơ hội đánh tớ một cái! Mau! Tớ tuyệt không đánh trả! Nói cho tớ biết, chuyện này không phải sự thật đi!”

Mắt Hồ Gia Di vẫn trừng lớn nhìn dưới lầu, bị Liễu Tiên Tiên vỗ một cái, cũng không phản ứng lại.

“Mau nói cho tớ biết chuyện này không phải sự thật! Nếu không, con nhóc kia nhất định phải chết! Lừa bổn cô nương lâu như vậy, cậu nói đi, còn muốn cho cậu ấy đường sống sao!” Liễu Tiên Tiên thiếu chút nữa che mặt, rất dọa người! Cô vừa rồi còn lôi kéo cô ấy nói chờ chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ lộ diện, sẽ lôi kéo cô ấy xung phong liều chết đi qua, kết quả lại chính là người đứng ngay bên cạnh mình, hơn nữa còn quen nhau đã hai ba tháng !

Người này được lắm!

Hạ Thược! Cậu chết chắc rồi!

Liễu Tiên Tiên oán giận mãnh liệt, giờ phút này Hạ Thược không có tâm tư đi quản, mặt ngoài cô vẫn cười ứng phó mấy lão tổng bước đến bắt chuyện thân cận, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua phía sau.

Vừa rồi, lúc cô bị những lão tổng này vây quanh, khiến cho Miêu Nghiên đang ở bên người mình bị tách ra từng chút một. Hạ Thược thường quay đầu nhìn, nhìn vài lần, người vẫn ở đó.

Mà ngay tại lúc cô liếc mắt sang bên cạnh nhìn, phát hiện chỗ đó đã có một lão tổng khác đang đứng trò chuyện, mà Miêu Nghiên, đã không thấy đâu!

Miêu Nghiên!

Trong lòng Hạ Thược kinh hãi, vội nói: “Thật xin lỗi, tôi muốn tìm bạn của tôi một chút”.

Cô vừa nói như vậy, mọi người nghĩ cô có chuyện muốn tìm bạn bè, đều tránh ra, Hạ Thược nghĩ Miêu Nghiên bị đẩy ra phía sau, nhưng – phía sau không có một bóng người!

Sắc mặt Hạ Thược thay đổi, Nguyên Trạch phát hiện ra trước, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Miêu..”. Hạ Thược còn chưa nói xong, trong đại sảnh lầu hai bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai của một cô gái.

“A – “

Tiếng thét chói tai này thật quen thuộc, đúng là Miêu Nghiên! Hạ Thược quay đầu lại theo tiếng thét, mọi người trong đại sảnh cũng đều nhìn lại. Liễu Tiên Tiên cùng Hồ Gia Di ở trên lầu, tầm nhìn rộng hơn so với mọi người, thấy rõ ràng tình huống trước tiên, sắc mặt hai người đồng loạt biến sắc!

“Trời ạ! Ban công! Miêu Nghiên ngã xuống lầu !”

Liễu Tiên Tiên hô lên, rồi chạy xuống cùng Hồ Gia Di.

Tốc độ của các cô lại không nhanh bằng Hạ Thược.

Cô rõ ràng đang ở trong đám người chật chội, thân hình lại giống như một tia chớp màu bạc, theo góc độ xảo quyệt chen qua đám người, cho đến ban công. Khi Liễu Tiên Tiên và Hồ Gia Di còn chưa chạy tới, một đám lão tổng còn chưa phản ứng kịp, cô đã leo hẳn lên ban công!

Trước mặt mọi người, nhảy xuống!

Xem tiếp: Quyển 2 – Chương 22: Diêm Lão Tam Chết

Pokémon Chi Tính Cách Đại Sư

“Cho mời chúng ta vị thứ nhất tuyển thủ, một vị anh tuấn Tiểu tiên sinh, hắn cho mọi người mang tới Pokemon là. . . Cyndaquil!” “Y kia!” Một cái phần lưng màu xanh đậm, còn có Tiểu Hoàng điểm điểm xuyết Cyndaquil từ Pokemon chuẩn bị chiến đấu khu đi ra. Hoa lệ Pokemon giải thi đấu Pokemon cũng không phải là chờ ở Pokeball bên trong, mà là sẽ ở Pokemon chuẩn bị chiến đấu khu, một cái chuyên môn vì Pokemon cung cấp nghỉ ngơi địa phương, đồng dạng có thể nhìn thấy khác Pokemon biểu hiện. “Mọi người tốt, ta, ta Pokemon là Cyndaquil, đến, nạp nạp, cùng mọi người chào hỏi!” Người trẻ tuổi hiển nhiên còn có chút khẩn trương, cái thứ nhất ra sân, đồng thời không có kinh nghiệm gì. “Y. . . Nha!” Cyndaquil phía sau xuất hiện nho nhỏ Ember, mặc dù vô cùng non nớt, nhưng là, vẫn có thể nhìn thấy Ember hình thức ban đầu. “Chiêu thức: Ember!” “Cố lên cố lên!” Người trẻ tuổi cho mình Pokemon cố lên động viên. “Y — y — y kia!” Cyndaquil nho nhỏ chân ngắn thật sâu trầm xuống, sử hết lực lượng, phía sau hỏa diễm càng thêm sáng chút. “Ba kia!” Tại Cyndaquil đốt lên Ember hướng cách đó không xa sân khấu đánh tới thời điểm, khán giả đều coi là sân khấu muốn lửa thời điểm, tại sân khấu một bên khác, Chansey tiểu thư phấn hồng tay nhỏ có chút khép kín. “May mắn ~ ” Đoàn kia nho nhỏ Ember đập nện tại một chỗ trong suốt trên vách tường, Ember tựa như tản ra đóa hoa, nhanh chóng dập tắt. “Light Screen, lại là Light Screen!” “Nguyên lai Chansey tiểu thư sẽ sử dụng Light Screen!” “Thật là lợi hại phòng ngự loại chiêu thức!” “Light Screen, siêu năng hệ biến hóa kỹ năng, có thể cắt giảm đặc thù công kích tổn thương. . . Hiện tại, hoàn toàn miễn dịch Ember tổn thương, Chansey tiểu thư Light Screen chiêu thức độ thuần thục vô cùng cao a!” Dương Tiểu Ngọc tại thính phòng bên trong mừng rỡ không thôi, nàng không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Light Screen dạng này kỹ năng. Dương Ngự đồng dạng nhìn thấy màn này, xem ra chiêu thức cùng kiếp trước trong trò chơi có nhất định khác biệt, kiếp trước Pokémon Light Screen chỉ có thể ngăn cản một nửa đặc thù chiêu thức uy lực, nhưng là tại thế giới pokemon, tựa hồ Light Screen cường độ cũng đủ lớn, thậm chí có thể hoàn toàn miễn dịch đặc thù chiêu thức tổn thương. “Có Light Screen, vậy nhất định cũng sẽ Reflect!” Dương Ngự không thể không bội phục chủ sự Phương chuẩn bị, Chansey tiểu thư cũng không phải là chỉ là bưng phần thưởng manh manh đát, mà là có cường đại năng lực. . . Đẹp trai đẹp trai cộc! “6 phân!” “4 phân!” “4 phân!” “5 phân!” Bốn vị ban giám khảo giơ lên trong tay bảng hiệu, đánh ra bọn hắn điểm số. “Hết thảy đạt được 19 phân! Tạ ơn, tạ ơn vị này Tiểu tiên sinh, cùng chúng ta Pokemon tiểu đồng bọn, Cyndaquil!” “Cho mời vị kế tiếp!” Hiển nhiên, từ vừa mới đi xuống người trẻ tuổi trên mặt không nhìn thấy cao hứng, dù sao, max điểm 10 điểm đánh giá, 4 cái ban giám khảo, hết thảy 40 phân, cuối cùng chỉ có 19 phân. . . Nhưng là vừa nghĩ tới mình vốn là làm tốt một vòng du lịch, tâm tình lại tốt hơn nhiều. Nghe nói tổ D có một cái mang theo Magikarp đến tham dự hoa lệ giải thi đấu, vì cái gì hắn không cùng ta phân tại một tổ đây. . . Có chút ít thương tâm. “Chúng ta tổ A số 2 tuyển thủ, dự thi chính là. . . Carterpie!” “Chiêu thức: String Shot!” “4 phân.” “3 phân.” “4 phân.” “3 phân.” “Hết thảy đạt được, 14 phân!” Vừa mới đi xuống thanh niên mặt đều cười sai lệch, còn có so với hắn điểm số thấp a, ha ha ha, bỗng nhiên điểm này vết thương nhỏ tâm. . . Lập tức liền không thấy có hay không! “18 phân!” “23 phân!” “Pidgeotto, tổng điểm 29 phân!” Quả nhiên không ra Dương Ngự sở liệu, Chansey tiểu thư ngoại trừ Light Screen, cũng tương tự sẽ Reflect, Reflect cường độ đồng dạng kiên cố. Phổ thông vật lý chiêu thức, phi thường thoải mái mà cản trở lại. Tại ABC tổ rất nhiều tuyển thủ dự thi bên trong, tối cao phân ra hiện, một cái tên là “Rừng sâm thì” tuyển thủ, tại xếp hàng thời điểm nhìn thấy con kia Pidgeotto Pokemon chủ nhân, Pokemon Pidgeotto sử dụng chiêu thức “Wing Attack”, cũng là duy nhất có thể đột phá Reflect phòng ngự vật lý chiêu thức, lại thêm Pidgeotto anh tuấn giương cánh, nếu như không phải sân khấu nhỏ một chút, đạt được khả năng sẽ còn cao hơn. “Tổ D, các vị tuyển thủ đợi lâu, hiện tại đến phiên các ngươi rút thăm, cụ thể trình tự, còn phải dựa vào rút thăm để quyết định!” Tại C tổ sắp lúc kết thúc, một vị nhân viên công tác bưng một cái rương tiến đến, bên trong có từng cái số thứ tự. “Rốt cục đến phiên chúng ta tổ D!” Lý Tiểu Lộ xem hết trước mặt ABC tổ, đại bộ phận đều tuyển thủ Pokemon chiêu thức đều rất thuần phác, sử dụng rất đơn giản, nhưng là, nàng thế nhưng là tuyển chọn tỉ mỉ, tại rất nhiều cỏ hệ Pokemon bên trong tuyển chọn Oddish người, đối với mình Pokemon, vô cùng tự tin! “Vừa vặn, hiện tại đang đứng ở ánh mặt trời dưới, Oddish đặc tính diệp lục tố sẽ để cho ta Oddish lá cây trở nên càng thêm sáng tỏ, tốc độ càng thêm mau lẹ!” Lý Tiểu Lộ khóe miệng hiện lên vẻ đắc ý tiếu dung, diệp lục tố không chỉ trong chiến đấu có hiệu quả, tại hoa lệ giải thi đấu bên trong, đồng dạng có phi thường cường đại hiệu quả! Tự mang mỹ nhan tìm hiểu một chút? Bản thân ban đầu giai đoạn Oddish đi trên đường chính là manh manh đát, chớ đừng nói chi là đỉnh đầu Lục Lục lá cây trở nên càng thêm ngăn nắp xinh đẹp, cũng chính là càng tươi non lục sắc, đây đối với hoa lệ giải thi đấu ngoại hình thế nhưng là có thừa phân! “Ta là số 1!” Lý Tiểu Lộ tương đương cao hứng, quay đầu phủi Dương Ngự một chút, “Gặp ta Oddish biểu diễn, ngươi Magikarp sợ là không có cơ hội!” “Ô ô ô, vì cái gì ta là số 2. . .” Chu Thiên cảm giác mình thật thê thảm a, hắn rõ ràng chính là trễ nhất tiến cái này D khu, vì cái gì hết lần này tới lần khác như thế phía trước tiên tiến trận? Dương Ngự đối với Lý Tiểu Lộ biểu lộ đương nhiên quen xem không thấy, một cái tương đối lấy bản thân làm trung tâm tiểu nữ hài mà thôi, giảng đạo lý, Dương Ngự thậm chí cảm thấy cho nàng hẳn là may mắn cái thứ nhất bên trên. . . “Đừng hoảng hốt, ta thứ 3 cái!” Dương Ngự vỗ vỗ Chu Thiên bả vai, nhếch miệng cười một tiếng. “Huynh đệ, thật, ngươi là thứ 3 cái?” Chu Thiên bỗng nhiên có một loại gặp được “Tri kỷ” cảm giác, đồng dạng thảm, đồng dạng thảm, yết hầu “Ừng ực” một tiếng, sau đó thê thê thảm thảm phảng phất muốn đi không phải sân khấu, mà là lò sát sinh. . . Đương nhiên, bị hố cái kia. “Đương nhiên.” Dương Ngự khoát tay áo bên trong dãy số, một cái to lớn số lượng “3” ngay tại phía trên. “Ngươi Magikarp số 3 a, bên ngoài bây giờ thấp nhất phân là nhiều ít?” Lý Tiểu Lộ thuận miệng hỏi một chút. “Tựa như là Carterpie cái kia đi, 14 phân. . . Thấp nhất 14 phân.” Có người trả lời. Hiển nhiên, Lý Tiểu Lộ ý tứ, ầy, ngươi Magikarp muốn sáng tạo lịch sử tân thấp, 14 phân có hay không đều vẫn là ẩn số đâu! Dương Ngự hiện tại phi thường nghĩ cầu nguyện, Oddish, Oddish, mau mau tiến hóa đi, tiến hóa biến thành Gloom, nhất định phải nhanh lên tiến hóa! Ta Dương Ngự không có chút nào mang thù, thật, gặp được có chút ít cừu hận người, ta đều hi vọng người khác Pokemon mau mau tiến hóa, giống ta dạng này đơn thuần bảo tàng nam hài không thấy nhiều a?

Trường Sinh Bất Tử Chi Ta Là Đế Tuấn

Thời hạn vạn năm đã qua hơn chín ngàn năm hiện chỉ còn ngàn năm là tới thời khắc quyết chiến Vu Yêu hai tộc đều co rút lại binh chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng này. Yêu Đế Thành mật thất cuối cùng cũng mở ra thì trong đó bước ra chính là Đế Tuấn cùng Bách Hoàng.

Chỉ thấy lúc này Bách Hoàng chấp tay về phía Đế Tuấn nói:” Lần này đa tạ tiểu hữu Hà Đồ Lạc Thư để ta chi thần thông càng thêm hoàn thiện sau này nếu tiểu hữu có cần Bách Hoàng này nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ ”

Đế Tuấn nghe vậy vội chấp tay hoàn lễ nói:” Không dám, không dám! Nhờ có tiền bối dẫn dắt mà ta đối với Chu Thiên Tinh Đấu đại trận hiểu biết càng sâu thêm một tầng. Ta phải đa tạ tiền bối mới phải ”

Bách Hoàng nghe vậy cười nói:” Ha ha ha là tiểu hữu khách khí. Thôi ta còn có việc phải làm xin cáo từ ở đây ”

Đế Tuấn nghe vậy lại chấp tay nói:” Ta cung tiễn tiền bối ” Lại thấy Bách Hoàng hóa quang bay đi. Đế Tuấn nhìn theo một lúc rồi đi về phía Yêu Đế Điện. Trong Yêu Đế Điện lúc này đang có hơn mười người tập hợp thấy Đế Tuấn bước vào đều cung kính nói:” Chúng thần bái kiến Thiên Đế!”

Đế Tuấn ngồi vào chủ tọa nhìn hướng chúng thần nói:” Thời hạn vạn năm đình chiến đã qua chín ngàn năm nay ta hợp các ngươi lại đây là để cùng thương nghị chuyện này. Các khanh có ý kiến gì không?”

Thiên Kê nghe vậy bước ra khỏi hàng nói:” Bẩm bệ hạ hiện nay chúng ta chiếm ba châu nửa Vu Tộc bên kia chiếm được ba châu so về số cương vực thì bên chúng ta hơn bọn chúng 26 cương vực. Xét về số lượng cường giả bọn chúng tuy có Thiên Số âm thầm giúp đỡ nhưng bọn chúng chỉ tin cùng tộc nên số lượng Tổ Tiên cấp cũng ít hơn bên ta dung hợp các tộc. Cho nên thần cho là…..”

Đế Tuấn nghe vậy gật đầu một cái nói:” Ngươi nói cho nên cái gì sao không nói tiếp?”

Bạch Trạch nghe vậy bước ra nói:” Thưa bệ hạ ý của Thiên Kê đại nhân là chúng ta có thể tận dụng cao thủ ưu thế tiến hành tổng tấn công khắp các cương vực khiến Vu Tộc không thể tự lo.”

Thiên Kê nghe vậy cũng nói:” Bạch Trạch đại nhân nói cũng là ý của thần mong bệ hạ ân chuẩn ”

Đế Tuấn nghe vậy lắc đầu nói:” Các khanh cho là chúng ta đối thủ thật là Vu Tộc sao. Không chúng ta chân chính đối thủ không phải Vu Tộc mà là Thiên Số sau lưng bọn chúng. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tích xúc lực lượng thực hiện đại kế ngày sau. Các khanh nhưng hiểu ”

Chúng thần nghe vậy nói:” Chúng thần hiểu rồi Thiên Đế ”

Đế Tuấn nghe vậy hài lòng gật đầu một cái nói:” Bây giờ các khanh nghe trẫm phân phó:

– Trứ Bạch Trạch thống lĩnh thứ ba quân đoàn trần binh Bắc Châu biên cảnh chờ đợi phân phó

– Thần tuân mệnh

– Trứ Doanh Câu, Tà Hồn tập hợp cương thi, mãnh quỷ quân đoàn trần binh âm gian Bắc Châu chờ đợi phân phó

– Chúng thần tuân mệnh

– Trứ Thiên Kê chiêu tập các lộ yêu thần chuẩn bị đại quân

– Thần tuân mệnh

Sau khi phân phó xong Đế Tuấn lấy ra Hà Đồ Lạc Thư quay sang Hạo Khí nói:” Hạo Khí đây là Hà Đồ Lạc thư nay ta giao cho ngươi, ngươi dùng nó triệu tập thiên hạ phong thủy sư, trận pháp sư dựa theo chiếu ảnh của của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận sáng tạo ra một trận đối ứng với nó trên mặt đất. Ngươi làm được sao?”

Hạo Khí nghe vậy gật đầu nói:” Ta nhất định sẽ có hết sức hoàn thành ”

Đế Tuấn gật đầu một cái quay sang Thái Nhất nói:” Thái Nhất ngươi trong thời gian ngắn nhất tìm 365 Tổ Tiên cảnh cường giả có mệnh cách phù hợp chấp chưởng 365 cây chu thiên tinh thần phiên. Ngươi làm được sao?”

Thái Nhất gật đầu một cái nói:” Ta sẽ cố hết sức ”

Đế Tuấn gật đầu một cái nói:” Tốt! Các ngươi đều lui xuống đi ” Quần thần nghe vậy đều nói to:” Chúng thần cáo lui ” Rồi đồng loạt lui xuống. Đang lúc Đế Tuấn muốn dẫn Thường Hi bước ra đại điện thì đột nhiên tâm thần quý động Thường Hi bên cạnh thấy vậy hỏi:” Phu quân ngươi sao vậy?”

Đế Tuấn nghe vậy nói:” Ta đột nhiên cảm thấy tâm thần quý động như có thứ gì đó chí thân với mình xuất thế vậy!”

Thường Hi nghe vậy kinh ngạc nói:” Ngoài ta và Thái Nhất ra không lẽ phu quân còn có thân nhân nào khác nữa sao? ”

Đế Tuấn nghe vậy trầm tư một lúc rồi nói:” Ở thế giới này từ lúc ta ở Thái Dương hóa hình tới nay ngoài nàng và Thái Nhất ra đúng là chưa từng có thân nhân nào hết……….. đợi đã Thái Dương ”

Thường Hi nghe vậy tò mò hỏi:” Thái Dương thì sao hả?”

Đế Tuấn nhìn Thường Hi cười nói:” Ha ha chúng tôi nghĩ ta biết cái gì xuất thế rồi nàng mau theo ta tới đó một chuyến ” Nói rồi bay thăng về hướng Thái Dương.

Thường Hi không hiểu gì nhưng vẫn bay theo Đế Tuấn.

…………

Khi hai người đến Thái Dương thời điểm ở nơi này tràn đầy đại hỏa như đang dựng dục thứ gì. Thấy vậy Đế Tuấn lập tức bay tới trung tâm Thái Dương chỉ thấy nơi này đang có mười quả cầu lửa tán phát thái dương chân hỏa như mười quả trứng phía trong là mười chỉ Kim Ô. Chỉ thấy lúc này mười chỉ Kim Ô đang khẽ kêu mấy tiếng như đang muốn xuất thế vậy

Sư Tử Đá Trấn Thạch Cách Đặt Sư Tử Đúng Phong Thủy

Sư tử được cho là có khả năng tuyệt vời bảo vệ các chốn linh thiêng và vì vậy thường được chọn đứng gác ở cổng đền chùa.

Người ta cũng có thể bài trí những bức tượng sự tử đá to lớn ở hai bên cửa chính hoặc dọc theo lối vào các dinh thự.

Đôi khi cũng có thể gặp tượng sư tử đá hoặc tượng kỳ lân đá bảo vệ phần mộ của tổ tiên.

Trong kiến trúc hiện đại thì người ta có thể đặt sử tử đá cho những nhà có khuôn viên rất rộng.

Khi để đôi sư tử đá thì chú ý con đực đặt bên tay trái, con cái bên tay phải nhìn từ trong ra.

Ý nghĩa của linh vật sư tử kỳ lân bằng đá

Sư tử được cho là có khả năng hóa giải tà khí, xua đuổi những kẻ ác ý, nuôi dưỡng khí đi vào tòa nhà và mang theo hạnh phúc, may mắn.

Khi đặt hai bên cửa chính, chúng giúp ngăn ngừa trộm cướp, cải thiện phong thủy lối vào nhà.

Tượng sư tử cũng thường được đặt trong công sở để trấn thạch xua đuổi kẻ cắp và những người xấu bụng.

Hóa giải tà khí, thu hút tài vận

Theo đặc tính của loài sư tử có thể ăn bất cứ con vật nào, mệnh danh là chúa sơn lâm của rừng rậm hoang dã, sư tử được cho là mang lại vận may trong kinh doanh, giúp tăng doanh thu.

Sư tử cũng tượng trưng cho vinh quang, nâng cao vị thế của người đứng đầu công ty và các ông chủ trong gia đình, giúp họ trở nên dẻo dai, bền bỉ, tỉnh táo và có khả năng đối đầu với mọi khó khăn, mang lại thành công

Đối với các công ty, doanh nghiệp, sư tử đá có khả năng mang lại thành công, vinh quang cho lãnh đạo công ty, doanh nghiệp.

Có nên đặt sư tử đá trước nhà không ?

Thật ra, với đặc tính “hung tàn” của vật phẩm phong thủy này, gia chủ nên hạn chế sử dụng, trưng bày sư tử đá trấn thạch phong thủy trước nhà của mình mà nên tham khảo ý kiến của người thầy phong thủy sao cho đúng.

Sư tử đá chỉ nên được sử dụng đối với những công trình, tòa nhà lớn, hoặc cho các tập đoàn, doanh nghiệp, các công trình công cộng,…với mục đích trấn giữ.

Để có thể đặt sư tử đá trước nhà theo phong thủy sao cho chiêu tài nạp cát, đầu tiên cần phải đặt sư tử cho đẹp đôi, âm dương hài hòa, một đực một cái, tuyệt đối tránh trường hợp một đôi sư tử đều là đực hoặc đều là cái.

Lưu ý không được đổi vị trí của hai con sư tử cho nhau

Trang sức non nước Cơ sở chuyên gia công tượng phật tượng linh vật sư tử, kỳ lân theo kích thước yêu cầu, quý khách có nhu cầu vui lòng liên hệ để có báo giá tốt nhất !