Truyện Phong Thủy Sư / Top 10 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Globalink.edu.vn

Truyện: Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Đăng sơn quan thủy khẩu, nhập huyệt khán minh đường …

Vốn dĩ nghe Diệp Tuyền nói sẽ truyền đạt ý nghĩa chân chính của phong thủy, Trương Đại trong lòng thầm chờ mong, vẻ vô cùng nghiêm túc. Nhưng khi nghe được cái gọi là chân truyền đó, anh ta ngớ người ra, rồi đợi giây lát, nhận ra Diệp Tuyền không nói thêm gì nữa, mới thấy không đúng lắm, liền đực mặt ra hỏi: “Phía sau còn gì nữa, hết rồi à?”

“Nói hết rồi đó, chỉ một câu thôi.” Diệp Tuyền nói: “Không còn gì đâu.”

“…Anh lừa tôi!”

Trương Đại trợn mắt, tức giận nói: “Câu này tôi biết từ lâu rồi, không cần anh phải đặc biệt nói cho tôi…”

“Anh biết từ lâu rồi à?”

Diệp Tuyền hơi bất ngờ, rồi nảy ra ý gì, cười như không cười, nói: “Vậy anh hiểu ý nghĩa thật sự của nó không?”

“Đương nhiên tôi hiểu…”

Trương Đại đang định giải thích, thì bị Diệp Tuyền ngắt lời: “Nếu anh hiểu thật, thì tại sao không làm theo như thế, còn nói cái gì mà đồi vây quanh núi, phương vị, với phương hướng?”

“Ơ?” Trương Đại ngây ra, một bụng chữ đang định nói ra bị mắc nghẹn lại.

“Thấy chưa, vậy mới nói, anh chưa hiểu đúng.”

Diệp Tuyền cười, cũng không định dài dòng nữa, vào thằng vấn đề chính luôn: “Anh chỉ thấy vẻ bề ngoài, chứ chưa hiểu sâu xa bên trong. Nói cho cùng, anh đã mắc phải cái tật thường gặp nhất của kẻ mới vào nghề, ấy là chỉ nhớ lý thuyết, mà không liên hệ lý thuyết với thực tiễn.”

“…Là sao?” Trương Đại hết lý, rất khiêm tốn học hỏi.

“Trong ngành này có câu nói, cũng coi như khá đơn giản, bao quát ba cấp độ của thầy phong thủy.”

Diệp Tuyền thản nhiên nói: “Thầy nhất đẳng nhìn sao, thầy nhị đẳng nhìn nước, thầy tam đẳng tìm khắp núi. Anh ấy, trình độ của anh còn chưa đến cấp tam đẳng, đã không có kinh nghiệm, còn không biết mình ở vị trí nào.”

“…Tôi còn chưa được đến cấp tam đẳng sao.” Trương Đại cũng tự biết mình: “Tôi là người đang học nghề, còn chưa nhập môn.”

“Anh đừng tự coi thường mình.” Diệp Tuyền chỉ điểm: “Hồi tôi sáu tuổi, lần nào đi xem phong thủy cùng ông nội, ông cũng nói với tôi một câu, tôi ghi tạc trong lòng, mãi mãi không quên.”

“Ông nói gì?” Trương Đại mở to mắt, không hiểu sao thấy hơi kích động, mong chờ.

Diệp Tuyền thấp giọng nói: “Tri thức có thể học, kinh nghiệm có thể tích lũy, nhưng ý thức của một thầy phong thủy thì phải gây dựng từ ban đầu.”

“…Ý thức của thầy phong thủy là gì?” Trương Đại khó hiểu hỏi, cảm giác như đáy lòng mình có dòng điện vụt qua, nhiệt huyết dâng trào. Anh hiểu, Diệp Tuyền thật lòng muốn dạy anh, nếu không cũng không nói nhiều như vậy.

“Cái này phải xem cách hiểu của riêng từng người.”

Diệp Tuyền cười nói: “Ai cũng có cảm ngộ về phong thủy của riêng mình, cách hiểu tất nhiên cũng sẽ khác nhau, cách lý giải của tôi chưa chắc đã hợp với anh, nhưng tôi có thể nói cho anh, tôi hiểu nó thế nào…”

“Đối với tôi, ý thức của thầy phong thủy là…tự tin. Anh phải tin tưởng vào bản thân mình, rằng mình không yếu kém hơn kẻ khác.”

Diệp Tuyền khí thế bừng bừng, giọng điệu nghênh ngang, cười lớn nói: “Cái gì mà tiền bối trong nghề, cái gì mà đại sư phong thủy, toàn là hư danh cả, với tôi chỉ là phù du. Tôi tin rồi sẽ có một ngày, tôi không chỉ sánh vai với họ, có thể còn trên họ một bậc, khiến bọn họ phải hối hận vì sống cùng một thời đại với tôi. Sao trời dù có rực rỡ thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng vầng nhật nguyệt…”

Nghe được lời này, ai nấy có phản ứng khác nhau.

Trẻ người non dạ không biết lượng sức mình.

Đây là suy nghĩ của giáo sư Tưởng, mắt ông có ý cười, lại có phần hứng thú. Ông tuổi tác đã cao, kinh nghiệm phong phú, hiểu được ý chí hừng hực của người trẻ, hơn nữa ông thấy thanh niên là phải có tinh thần như thế.

Chém gió mà thôi, lại còn tự so sánh mình là nhật nguyệt, cuồng vọng, cần gì phải nói thanh tao thoát tục thế làm gì …

Tiêu Mai bĩu môi, không cho là đúng.

Trương Đại thì ngược lại, toàn thân run lên, có hơi do dự, mơ hồ: “Tôi có thể không?”

“Sao lại không được?” Diệp Tuyền lớn tiếng nói: “Đều là người, một cái mũi hai con mắt, có tay có chân, anh kém chỗ nào đâu?”

“Tôi…ngốc.” Trương Đại ấp úng nói: “Như là, địa thế ở đây, tôi thấy rất phức tạp, không biết nên bắt đầu từ đâu mới được, nên mới thấy phải đi xem nhiều…”

“…Anh đúng là ngốc thật.” Diệp Tuyền tức giận, hận rèn sắt không thành thép: “Đó là vì anh hiểu không rõ bản chất của phong thủy là gì.”

“Bản chất của phong thủy…tôi biết.” Trương Đại vội vàng nói: “Tàng phong tụ thủy, gọi là phong thủy.”

“Đó là bản chất của phong thủy, chứ không phải bản chất của việc xem phong thủy.” Diệp Tuyền không vui nói: “Anh phải nhớ, xem phong thủy giúp người ta, vấn đề bản chất là ở việc phong thủy tốt hay xấu.”

“Còn về thế nào là phong thủy tốt, phong thủy xấu, thì nhìn cái là ra.”

Diệp Tuyền dạy bảo: “Ví dụ như thôn dưới núi, nếu nó nghèo khổ, ít người, lạnh lẽo đìu hiu, thì không cần nhìn nhiều đã biết là phong thủy không tốt.”

“Nhưng bây giờ, trong thôn này, nhà lầu san sát, non xanh nước biếc, lại có lịch sử lâu đời. Bằng những chứng cứ này, có thể biết được rằng, phong thủy ở đây chắc chắn không xấu.”

Diệp Tuyền điềm nhiên nói: “Có kết luận này, anh còn để ý đến chi tiết đồi vây quanh núi làm gì? Một câu thôi, bắt đầu từ bao quát trước, anh đứng trên núi, thấy gió có lớn không? Rồi lại nhìn mạch nước, xem phía nguồn mở chưa, cuối nguồn đóng chưa, dòng nước chảy thuận không…”

“Mọi vấn đề, đứng ở đây nhìn là hiểu hết, việc gì phải chạy khắp nơi?”

Diệp Tuyền hừ nhẹ, nói: “Cái xã hội bây giờ, sống vội, thời gian là vàng bạc. Dù là xem phong thủy, cũng phải có hiệu quả, đỡ để khách phải đợi lâu, thấy trình độ của anh không ổn rồi…giáo sư Tưởng, ông thấy đúng không?”

“Ha.”

Giáo sư Tưởng hơi ngẩn ra, rồi cười trừ, không đáp. Nhưng trong lòng, ông rất đồng tình. Không những đồng tình với quan điểm của Diệp Tuyền, mà còn thấy trình độ của Diệp Tuyền vượt xa Trương Đại, đúng là rất giỏi.

Một người dạy, một người học. Không cần phải so sánh, cũng đã nhìn sự cách biệt trên trời dưới đất.

Thầy phong thủy cao tay, bắt tay vào từ chi tiết, là có thể nắm rõ được toàn cục, đây gọi là người có đầu óc logic. Còn những thầy phong thủy trình độ kém, sợ là đi khắp núi vài ngày cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được toàn cục.

“Hiểu rồi.”

Trương Đại dù sao cũng không phải quá ngốc, đầu óc cũng khá nhanh nhạy, giờ như được thông suốt, hưng phấn nói: “Thấy sự phồn vinh của thôn làng, chứng tỏ, hình thế phong thủy nơi đây không kém, vậy lúc lên núi, thì chỉ cần nhìn nguồn nước thôi là được. Đó là lý do vì sao nói, phúc họa của nước thì nhanh, phúc họa của núi thì chậm. Nếu phát hiện có vấn đề, xem nước trước, nước không có vấn đề gì, mới xem núi…”

“Cuối cùng cũng hiểu rồi đấy.” Diệp Tuyền giờ mới hài lòng gật đầu, rồi cười hỏi: “Vậy theo anh, dòng nước ở đây, có vấn đề gì không?”

“Cái này…” Trương Đại do dự, nhìn trái ngó phải, lưỡng lự không quyết định được.

“Phí công khen anh rồi.”

Diệp Tuyền thấy không biết nên nói sao, lắc đầu nói: “Thôi, anh tự rèn luyện thêm đi, tôi không lo anh nữa. Giáo sư Tưởng, tôi muốn nói với ông vài ý kiến cá nhân về địa thế phong thủy ở đây.”

“Rất vui lòng lắng nghe.” Giáo sư Tưởng lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt như muốn rửa tai cung kính lắng nghe. Không chỉ ông, mà Tiêu Mai, Trương Đại bên cạnh cũng vểnh tai lên lắng nghe.

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 23

Tác giả: Dị Tượng

Chương 23: Thật sự tin rồi?

“Hụ hụ….”

Lúc này, giáo sư Tưởng cũng đứng dậy, ngập ngừng nói: “Cậu trai trẻ, trường khí phong thủy gì gì đó mà cậu nói, thứ lỗi cho chúng tôi khó lòng hiểu được… sao cậu có thể chắc chắn, việc tượng gỗ tự dưng rơi, là do Cao Dương đã khai quang điểm nhãn cho La Hán gây nên?”

“Đoạn băng ghi hình đã chứng minh được điều đó.”

Trương Đại từ đầu vẫn luôn trầm mặc, không nhịn được nói: “Nguyên nhân và hậu quả đều rõ ràng rồi, tại sao vẫn không tin?”

“…”

Tất cả mọi người đều không còn gì để nói, nhưng trong mắt vẫn ẩn giấu sự hoài nghi. Trên thực tế thì họ cũng muốn tin, nhưng vấn đề là tam quan bao nhiêu năm nay của họ không dễ gì bị lung lay, cho nên mới không ngừng hoài nghi.

“Mê tín, đây chắc chắn là mê tín.”

Cao Dương ở bên cạnh lại càng kích động nói: “Em nghi ngờ toàn bộ những điều này đều là một màn kịch được dựng lên. Thực tế tượng gỗ vốn đã hỏng từ trước rồi, nói không chừng đã bị động tay đông chân… ở trên bàn có cơ quan mật, khiến cho tượng gỗ bị bật ra ngoài, lừa bịp…”

“Hừ.”

Vốn dĩ Giang Cung luôn giữ im lặng, không muốn nói nhiều. Nhưng những lời Cao Dương nói đã chọc giận ông ta. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, sau đó nói: “Cậu là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi? Cậu coi tôi là loại người gì?”

“… Thầy Giang, đừng tức giận.” Giáo sư Tưởng vội vàng khuyên ngăn, vừa an ủi Giang Cung, vừa quở trách: “Cao Dương, đừng có nói bậy, thầy Giang không phải loại người như vậy.”

“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được chứ.” Cao Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Bộp!”

Giang Cung thật sự tức giận rồi, đập bàn đứng dậy, sắc mặt âm trầm: “Trên thực tế, chỉ là một món đồ mà thôi, tôi cũng không để bụng, cũng không định bắt cậu bồi thường. Chỉ cần cậu chân thành nhận sai, mở miệng nói lời xin lỗi, đương nhiên tôi sẽ cho qua.”

“Nhưng cậu lại còn cứng miệng, biết sai nhưng không sửa, nhất định muốn tranh luận không ngừng, khiến tôi phản cảm.”

Giang Cung lạnh lùng nói: “Cho nên tôi quyết định truy cứu đến cùng, để cho cậu một bài học, để cậu hiểu sau này nên làm người như thế nào.”

“… Em không sai.”

Cao Dương trong lòng hối hận rồi, nhưng ngoài mặt vẫn nhất quyết không phục. Quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, không bỏ được tật sĩ diện hão của bản thân. Quan trọng là nếu như cậu ta nhận thật, lỡ như thật sự phải đền tiền thì sao?

Một món đồ mấy trăm triệu, bán cả cậu ta cũng không đền nổi.

Cao Dương khí huyết dâng cao, đỏ hết cả mặt, lớn tiếng nói: “Dù sao đoạn băng ghi hình cũng đã rõ ràng, tượng gỗ không phải do em động vào, dù có phải ra tòa, em cũng không sợ…”

Việc này trong lòng Giang Cung cũng rõ, ông ta cười khẩy: “Cậu nhãi, ai thèm ra tòa với cậu? Cậu hỏi thử giáo sư Tưởng xem, dựa vào quan hệ của tôi, nếu như đồng ý để bản thân mang tiếng ác là ỷ thế lớn bắt nạt nhỏ, chen ép một đứa chưa trải đời như cậu, thì có chuyện gì xảy ra? Nếu như cậu không chịu bồi thường, có tin tôi khiến cậu không tốt nghiệp được, không lấy được bằng không…”

“A?”

Cao Dương lập tức sợ hãi, run giọng nói: “Sao thầy có thể làm thế được?”

Sinh viên đại học bây giờ, không như trước đây sống như bông hoa trong nhà kính, được bao bọc, bảo vệ nữa rồi. Bây giờ mạng xã hội phát triển, khiến cho mọi người hiểu thêm về các mảng tối của xã hội.

Trường học chỉ là tương đối sạch sẽ, không có nghĩa là không có mảng tối. Bình thường không gặp phải, không có nghĩa là không tồn tại điều đó. Giang Cung là một nhà nghệ thuật gia nổi tiếng, cũng là kiểu nổi tiếng trong xã hội, muốn đối phó với một sinh viên bình thường, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến điều này, trán Cao Dương toát mồ hôi, sắc mặt cậu ta trắng bệch, tức giận nói: “Thầy vô liêm sỉ… em muốn tố giác thầy…”

“Được rồi, nói ít thôi.”

Giáo sư Tưởng nói lớn, sau đó đứng chặn trước Cao Dương, mặt lộ ra nét cười gượng, bắt đầu nói bằng tình: “Thầy Giang, nó còn trẻ dại không hiểu chuyện, thầy hà tất tính toán với nó như thế làm gì. Tôi nói rồi, dù là đền bao nhiêu tiền, thì để tôi đền. Thầy Giang nể mặt tôi, được không?”

“Giáo sư…”

Mọi người đều vô cùng xúc động và kích động. Mọi người biết, một lời nói của Giang Cung, đối với đám sinh viên mà nói, thì chẳng khác nào một cơn bão vậy. Đám thanh niên như họ căn bản không cách nào chống lại. Nhưng giáo sư Tưởng lại kịp thời đứng ra, giống như một cây đại thụ, giúp họ chắn mưa chắn gió, bảo vệ họ, khiến họ có cảm giác an toàn, sao lại không khiến họ cảm động đến rơi nước mắt cơ chứ.

“… Thầy đã nói như vậy, tôi còn gì để nói nữa chứ.”

Giang Cung do dự một chút, rồi chầm chậm gật đầu: “Bảo thằng nhóc xin lỗi, chuyện này coi như xóa bỏ.”

“Cảm ơn thầy Giang.”

Giáo sư Tưởng vui vẻ yên tâm cười, sau đó khoát tay: “Cao Dương, mau tới xin lỗi!”

“… Em xin lỗi.”

Cao Dương sắc mặt trắng bệch, dù cho không tình nguyện ra sao thì vẫn cúi đầu. Người thức thời là trang tuấn kiệt, cậu ta không muốn bị buộc thôi học, chỉ có thể mở miệng xin lỗi.

“Hừ.”

Giang Cung cũng không chấp, ông ta cũng nhìn ra được, Cao Dương ngoài mặt phục nhưng trong lòng không phục. Nhưng ông ta cũng lười chấp nhặt, không muốn làm ảnh hưởng thân phận. Nhưng qua việc này, ông ta cũng không muốn qua loa nữa, trực tiếp giơ tay nói: “Giáo sư Tưởng, tôi còn phải tiếp tục tiếp khách, nếu mọi người không có việc gì, thì về đi thôi.”

“Được…” Giáo sư Tưởng đồng ý, cũng đuổi người: “Mấy đứa đứng đơ ra đấy làm gì, còn không đi đi?”

“Vâng.”

Cả đám sinh viên, giống như được đại xá, từng người từng người rời đi.

Nhưng giáo sư Tưởng lại ở lại, nhìn sinh viên đã rời đi rồi, ông mới cười nói: “Thầy Giang, trẻ con còn thiếu hiểu biết, da mặt mỏng, lại tự phụ, khó trách ăn nói lung tung, đắc tội với ông, thầy là người lớn đại nhân đại lượng, xin đừng trách chúng nó.”

“Giáo sư Tưởng yên tâm, họ Giang tôi không tới mức nhỏ nhen như vậy.” Giang Cung nhàn nhạt đáp: “Nhưng, gần đây tôi rất bận, không có việc gì thì thầy hạn chế đưa sinh viên tới, tôi không rảnh tiếp đón.”

“Tôi biết rồi, biết rồi.”

Giáo sư Tưởng gật đầu, dường như không nhìn ra ý tứ từ chối, xa cách ẩn trong đó của Giang Cung. Ông vẫn đứng ở đó không đi, sau đó xoay người nhìn Diệp Tuyền, cười ấm áp: “Chàng trai, lúc nãy cậu nói cái gì mà … trường khí, tôi rất có hứng thú, có thể nói rõ hơn cho tôi nghe không?”

“Ơ?”

Diệp Tuyền ngơ ngác, có chút ngoài ý muốn: “Thầy tin thật à?”

“Cũng có lý, tại sao tôi lại không tin?”

Giáo sư Tưởng cười đáp: “Đừng coi tôi là ông già cổ hủ cố chấp, đừng thấy tôi có tuổi rồi, thực ra tâm hồn tôi vẫn trẻ trung lắm, còn có thể tiếp nhận những điều mới mẻ… mà phong thủy cũng là một điều mới mẻ, từ cổ đại đã có rồi. Nhưng chỉ có điểu là vài chục năm trước, không cách nào khiến người ta tiếp nhận mà thôi. Bây giờ xã hội phát triển, tính dung nạp thông tin rất mạnh, tiếp nhận được mọi thứ, ngày càng tiến bộ.”

“Tôi tin rằng, việc phong thủy tồn tại là điều hợp lí. Hơn ngàn năm trước, bao nhiêu lần thay đổi phong tục, nhiều thứ thịnh hành một thời, rồi lại thất truyền trong dòng chảy của lịch sử, nhưng phong thủy lại lưu truyền cho đến hiện tại, không bị biến mất, có thể nói rõ rằng trong đó nhất định có điểm gì đó.”

“Không thấy lạ.”

Diệp Tuyền cười, thân thiện nói: “Thầy muốn biết điều gì, cứ việc hỏi. Nếu tôi hiểu, tôi sẽ nói hết. Còn có gì tôi không biết, thì nhất định sẽ không giả vờ hiểu…”

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 33

Tác giả: Dị Tượng

Chương 33: Ý thức của thầy phong thủy

Đăng sơn quan thủy khẩu, nhập huyệt khán minh đường …

Vốn dĩ nghe Diệp Tuyền nói sẽ truyền đạt ý nghĩa chân chính của phong thủy, Trương Đại trong lòng thầm chờ mong, vẻ vô cùng nghiêm túc. Nhưng khi nghe được cái gọi là chân truyền đó, anh ta ngớ người ra, rồi đợi giây lát, nhận ra Diệp Tuyền không nói thêm gì nữa, mới thấy không đúng lắm, liền đực mặt ra hỏi: “Phía sau còn gì nữa, hết rồi à?”

“Nói hết rồi đó, chỉ một câu thôi.” Diệp Tuyền nói: “Không còn gì đâu.”

“…Anh lừa tôi!”

Trương Đại trợn mắt, tức giận nói: “Câu này tôi biết từ lâu rồi, không cần anh phải đặc biệt nói cho tôi…”

“Anh biết từ lâu rồi à?”

Diệp Tuyền hơi bất ngờ, rồi nảy ra ý gì, cười như không cười, nói: “Vậy anh hiểu ý nghĩa thật sự của nó không?”

“Đương nhiên tôi hiểu…”

Trương Đại đang định giải thích, thì bị Diệp Tuyền ngắt lời: “Nếu anh hiểu thật, thì tại sao không làm theo như thế, còn nói cái gì mà đồi vây quanh núi, phương vị, với phương hướng?”

“Ơ?” Trương Đại ngây ra, một bụng chữ đang định nói ra bị mắc nghẹn lại.

“Thấy chưa, vậy mới nói, anh chưa hiểu đúng.”

Diệp Tuyền cười, cũng không định dài dòng nữa, vào thằng vấn đề chính luôn: “Anh chỉ thấy vẻ bề ngoài, chứ chưa hiểu sâu xa bên trong. Nói cho cùng, anh đã mắc phải cái tật thường gặp nhất của kẻ mới vào nghề, ấy là chỉ nhớ lý thuyết, mà không liên hệ lý thuyết với thực tiễn.”

“…Là sao?” Trương Đại hết lý, rất khiêm tốn học hỏi.

“Trong ngành này có câu nói, cũng coi như khá đơn giản, bao quát ba cấp độ của thầy phong thủy.”

Diệp Tuyền thản nhiên nói: “Thầy nhất đẳng nhìn sao, thầy nhị đẳng nhìn nước, thầy tam đẳng tìm khắp núi. Anh ấy, trình độ của anh còn chưa đến cấp tam đẳng, đã không có kinh nghiệm, còn không biết mình ở vị trí nào.”

“…Tôi còn chưa được đến cấp tam đẳng sao.” Trương Đại cũng tự biết mình: “Tôi là người đang học nghề, còn chưa nhập môn.”

“Anh đừng tự coi thường mình.” Diệp Tuyền chỉ điểm: “Hồi tôi sáu tuổi, lần nào đi xem phong thủy cùng ông nội, ông cũng nói với tôi một câu, tôi ghi tạc trong lòng, mãi mãi không quên.”

“Ông nói gì?” Trương Đại mở to mắt, không hiểu sao thấy hơi kích động, mong chờ.

Diệp Tuyền thấp giọng nói: “Tri thức có thể học, kinh nghiệm có thể tích lũy, nhưng ý thức của một thầy phong thủy thì phải gây dựng từ ban đầu.”

“…Ý thức của thầy phong thủy là gì?” Trương Đại khó hiểu hỏi, cảm giác như đáy lòng mình có dòng điện vụt qua, nhiệt huyết dâng trào. Anh hiểu, Diệp Tuyền thật lòng muốn dạy anh, nếu không cũng không nói nhiều như vậy.

“Cái này phải xem cách hiểu của riêng từng người.”

Diệp Tuyền cười nói: “Ai cũng có cảm ngộ về phong thủy của riêng mình, cách hiểu tất nhiên cũng sẽ khác nhau, cách lý giải của tôi chưa chắc đã hợp với anh, nhưng tôi có thể nói cho anh, tôi hiểu nó thế nào…”

“Đối với tôi, ý thức của thầy phong thủy là…tự tin. Anh phải tin tưởng vào bản thân mình, rằng mình không yếu kém hơn kẻ khác.”

Diệp Tuyền khí thế bừng bừng, giọng điệu nghênh ngang, cười lớn nói: “Cái gì mà tiền bối trong nghề, cái gì mà đại sư phong thủy, toàn là hư danh cả, với tôi chỉ là phù du. Tôi tin rồi sẽ có một ngày, tôi không chỉ sánh vai với họ, có thể còn trên họ một bậc, khiến bọn họ phải hối hận vì sống cùng một thời đại với tôi. Sao trời dù có rực rỡ thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng vầng nhật nguyệt…”

Nghe được lời này, ai nấy có phản ứng khác nhau.

Trẻ người non dạ không biết lượng sức mình.

Đây là suy nghĩ của giáo sư Tưởng, mắt ông có ý cười, lại có phần hứng thú. Ông tuổi tác đã cao, kinh nghiệm phong phú, hiểu được ý chí hừng hực của người trẻ, hơn nữa ông thấy thanh niên là phải có tinh thần như thế.

Chém gió mà thôi, lại còn tự so sánh mình là nhật nguyệt, cuồng vọng, cần gì phải nói thanh tao thoát tục thế làm gì …

Tiêu Mai bĩu môi, không cho là đúng.

Trương Đại thì ngược lại, toàn thân run lên, có hơi do dự, mơ hồ: “Tôi có thể không?”

“Sao lại không được?” Diệp Tuyền lớn tiếng nói: “Đều là người, một cái mũi hai con mắt, có tay có chân, anh kém chỗ nào đâu?”

“Tôi…ngốc.” Trương Đại ấp úng nói: “Như là, địa thế ở đây, tôi thấy rất phức tạp, không biết nên bắt đầu từ đâu mới được, nên mới thấy phải đi xem nhiều…”

“…Anh đúng là ngốc thật.” Diệp Tuyền tức giận, hận rèn sắt không thành thép: “Đó là vì anh hiểu không rõ bản chất của phong thủy là gì.”

“Bản chất của phong thủy…tôi biết.” Trương Đại vội vàng nói: “Tàng phong tụ thủy, gọi là phong thủy.”

“Đó là bản chất của phong thủy, chứ không phải bản chất của việc xem phong thủy.” Diệp Tuyền không vui nói: “Anh phải nhớ, xem phong thủy giúp người ta, vấn đề bản chất là ở việc phong thủy tốt hay xấu.”

“Còn về thế nào là phong thủy tốt, phong thủy xấu, thì nhìn cái là ra.”

Diệp Tuyền dạy bảo: “Ví dụ như thôn dưới núi, nếu nó nghèo khổ, ít người, lạnh lẽo đìu hiu, thì không cần nhìn nhiều đã biết là phong thủy không tốt.”

“Nhưng bây giờ, trong thôn này, nhà lầu san sát, non xanh nước biếc, lại có lịch sử lâu đời. Bằng những chứng cứ này, có thể biết được rằng, phong thủy ở đây chắc chắn không xấu.”

Diệp Tuyền điềm nhiên nói: “Có kết luận này, anh còn để ý đến chi tiết đồi vây quanh núi làm gì? Một câu thôi, bắt đầu từ bao quát trước, anh đứng trên núi, thấy gió có lớn không? Rồi lại nhìn mạch nước, xem phía nguồn mở chưa, cuối nguồn đóng chưa, dòng nước chảy thuận không…”

“Mọi vấn đề, đứng ở đây nhìn là hiểu hết, việc gì phải chạy khắp nơi?”

Diệp Tuyền hừ nhẹ, nói: “Cái xã hội bây giờ, sống vội, thời gian là vàng bạc. Dù là xem phong thủy, cũng phải có hiệu quả, đỡ để khách phải đợi lâu, thấy trình độ của anh không ổn rồi…giáo sư Tưởng, ông thấy đúng không?”

“Ha.”

Giáo sư Tưởng hơi ngẩn ra, rồi cười trừ, không đáp. Nhưng trong lòng, ông rất đồng tình. Không những đồng tình với quan điểm của Diệp Tuyền, mà còn thấy trình độ của Diệp Tuyền vượt xa Trương Đại, đúng là rất giỏi.

Một người dạy, một người học. Không cần phải so sánh, cũng đã nhìn sự cách biệt trên trời dưới đất.

Thầy phong thủy cao tay, bắt tay vào từ chi tiết, là có thể nắm rõ được toàn cục, đây gọi là người có đầu óc logic. Còn những thầy phong thủy trình độ kém, sợ là đi khắp núi vài ngày cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được toàn cục.

“Hiểu rồi.”

Trương Đại dù sao cũng không phải quá ngốc, đầu óc cũng khá nhanh nhạy, giờ như được thông suốt, hưng phấn nói: “Thấy sự phồn vinh của thôn làng, chứng tỏ, hình thế phong thủy nơi đây không kém, vậy lúc lên núi, thì chỉ cần nhìn nguồn nước thôi là được. Đó là lý do vì sao nói, phúc họa của nước thì nhanh, phúc họa của núi thì chậm. Nếu phát hiện có vấn đề, xem nước trước, nước không có vấn đề gì, mới xem núi…”

“Cuối cùng cũng hiểu rồi đấy.” Diệp Tuyền giờ mới hài lòng gật đầu, rồi cười hỏi: “Vậy theo anh, dòng nước ở đây, có vấn đề gì không?”

“Cái này…” Trương Đại do dự, nhìn trái ngó phải, lưỡng lự không quyết định được.

“Phí công khen anh rồi.”

Diệp Tuyền thấy không biết nên nói sao, lắc đầu nói: “Thôi, anh tự rèn luyện thêm đi, tôi không lo anh nữa. Giáo sư Tưởng, tôi muốn nói với ông vài ý kiến cá nhân về địa thế phong thủy ở đây.”

“Rất vui lòng lắng nghe.” Giáo sư Tưởng lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt như muốn rửa tai cung kính lắng nghe. Không chỉ ông, mà Tiêu Mai, Trương Đại bên cạnh cũng vểnh tai lên lắng nghe.

Truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư Chương 30

Tác giả: Dị Tượng

Chương 30: Ghi chép

Làm thầy phong thủy phải nói chuyện có khoa học…

Đây không phải nói đùa mà là sự thật. Nếu ngay cả bản thân thầy phong thủy cũng cảm thấy nó là mê tín, vậy thì không cần học phong thủy làm gì, nghiên cứu thẳng thần học là được.

Huống hồ với thời đại hiện nay, khoa học đang là trào lưu. Bất kỳ nguồn sức mạnh nào ngăn cản trào lưu khoa học đều là dị đoan. Nếu không muốn bị nghiền nát thành bùn, chỉ có khi tin chắc rằng phong thủy có căn cứ khoa học, như vậy mới có thể duy trì lâu dài được.

Trước khi làm thầy phong thủy, Diệp Tuyền đã hiểu rất rõ vấn đề này. Mọi người đang bị kẹp giữa gian khổ, phải mạnh mẽ tìm ra một con đường thích hợp để bản thân phát triển.

Ủng hộ khoa học cần phải kiềm chế mê tín. Những thứ như yêu ma quỷ thần, đương nhiên đều là mê tín, thầy phong thủy nhất định phải kiên quyết phủ định sự tồn tại của những thứ này. Còn nó có thật sự tồn tại khách quan hay không thì mỗi người một cách hiểu, không cần phải tranh luận.

“… Tôi hiểu rồi.”

Sự chỉ điểm của Diệp Tuyền đã làm trong lòng Trương Đại bừng hiểu, vội vàng lấy cuốn sổ nhỏ trong túi vải ra, rồi lấy thêm bút, nghiêm túc ghi lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Tuyền hơi khó hiểu.

“Tôi đang ghi lại.”

Trương Đại gãi đầu xấu hổ nói: “Trí nhớ của tôi không được tốt, Diệp sư phụ từng nói trí nhớ tốt cũng không bằng ghi chép lại. Cho nên trước đây khi ông ấy đi xem phong thủy, tôi đều ở bên cạnh ghi lại.”

Diệp Tuyền nghiêng đầu sang nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên đó chi chít là chữ.

Đừng thấy Trương Đại có đôi mày rậm, mắt to, dáng vẻ cục mịch chất phác, nhưng chữ viết của anh ta lại rất đẹp, gọn gàng, ngay ngắn, có thể thấy anh ta đã dùng cả tâm tư, nghiêm túc ghi lại.

“… Không tệ, đây là thói quen tốt, anh cứ tiếp tục duy trì đi.”

Diệp Tuyền nhìn một lát rồi vỗ vai Trương Đại, khen ngợi cổ vũ anh ta.

“Tôi biết rồi.”

Trương Đại hưng phấn cười nói: “Đợi sau này tôi ra nghề rồi, còn thu nhận đồ đệ nữa, tôi sẽ đưa cuốn sổ này cho nó xem, để nó tự học, không cần phiền tôi phải dạy.”

“… Cách hay đó.” Diệp Tuyền khẽ cười, thuận miệng nói: “Vậy thì anh phải ghi chép cuốn sổ này chi tiết hơn nữa mới được.”

“Đương nhiên rồi.”

Trương Đại trịnh trọng gật đầu, nhìn nhóm người Diệp Tuyền đi vào nhà lầu hết rồi, anh ta mới viết thời gian, địa điểm, nhân vật lên trang giấy trống trong cuốn sổ.

Anh không hề biết rằng, rất nhiều năm về sau, cuốn sổ này đã trở thành tư liệu lịch sử quý giá đến lạ thường, là nguồn gốc chính xác nhất về sự tích cuộc đời của một bậc thầy phong thủy, cũng là một cuốn sổ tham khảo có giá trị nhất.

Tất nhiên rồi, giờ Trương Đại chưa có giác ngộ như thế. Anh ta viết xong mấy dòng đầu thì vội vàng đóng cuốn sổ lại, sải bước đi vào phòng khách. Vừa bước vào, anh ta đã thấy Diệp Tuyền nhíu chặt mày, dáng vẻ vừa ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Trương Đại lặng lẽ đến gần, hơi khó hiểu. Anh ta quan sát phòng khách, chỉ thấy căn phòng này rất rộng, bởi vì giáo sư Tưởng chưa chính thức chuyển tới cho nên phòng khách trống trải, không có bất kỳ vật dụng trang trí nào.

Có điều cho dù không có vật dụng nào cũng không giấu được vẻ đẹp của căn phòng này, trần nhà còn được thiết kế rực rỡ trông giống như đỉnh vòm cung điện thời cổ.

Đây là phong cách của cung đình thời xưa, mang theo nét đẹp cổ kính.

Trương Đại quan sát xung quanh, không phát hiện ra điều gì. Nhưng anh ta biết, anh ta không nhìn ra vấn đề không có nghĩa là không có chuyện gì, mà là do bản thân không đủ năng lực.

Do đó anh ta dứt khoát hỏi thẳng: “… Sao vậy? Phòng khách này có vấn đề sao?”

“Đúng vậy.”

Diệp Tuyền gật đầu nói: “Giáo sư Tưởng nói, tình huống khác thường đều xảy ra trong phòng khách.”

“Hả?”

Trương Đại nhíu mày, mở to mắt, quan sát từng chút một. Anh ta đã nhìn rất lâu rồi, nhưng không cảm thấy tình huống khác thường nào trong toàn bộ căn phòng này. Ngược lại, anh ta cảm thấy căn phòng này rất sáng sủa sạch sẽ, khi mở cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong, cả căn phòng sẽ sáng bừng lên, vừa sáng sủa lại vừa thoải mái, rất hoàn hảo.

Với sự hiểu biết về phong thủy mà anh ta đã học được, toàn bộ phòng khách đều được chiếu sáng, không hề có không khí ảm đạm, không thể tồn tại mấy vấn đề sát khí tiềm ẩn mới đúng chứ.

“Vấn đề xảy ra ở chỗ nào trong phòng khách vậy?” Trương Đại không hiểu liền hỏi, dù sao anh ta cũng không nhìn ra được.

Nhưng lúc này, giáo sư Tưởng lại nhìn Diệp Tuyền. Ông có thể thông cảm cho việc Trương Đại mơ màng không biết gì. Nhưng nếu ngay cả Diệp Tuyền cũng mơ hồ, vậy thì ông phải nghi ngờ rằng có lẽ mình đã chọn nhầm người rồi.

Lần này trong lòng Diệp Tuyền hiểu rất rõ, cũng may anh đã sớm chuẩn bị, cũng có đủ sức lực để đối phó với tình huống trước mắt. Dưới cái nhìn của giáo sư Tưởng, anh cười thản nhiên rồi đột ngột giơ chân lên, giẫm mạnh xuống.

“Rắc rắc!”

Một cú giẫm của Diệp Tuyền đã làm toàn bộ sàn nhà trong phòng khách rung chuyển, tiếp theo đó là tiếng nứt truyền vào tai mọi người, khiến tất cả đều sửng sốt.

Sau đó, trong cơn chấn động, mọi người nhìn thấy sàn gỗ trong phòng khách đồng loạt nứt ra, hình thành vết rạn giống như mạng nhện, chằng chịt ngang dọc tứ tung, lan ra bốn phía.

Một cú giẫm của Diệp Tuyền đã tạo thành một cuộn sóng lớn.

Trong nháy mắt, toàn bộ sàn nhà trong phòng khách đều rạn nứt, không còn một chỗ để đặt chân. Tình huống này giống như hiệu ứng võ thuật trong phim, khiến người khác trợn mắt há miệng, không dám tin.

“… Hả?”

Một lúc sau, Trương Đại mới hồi phục lại chút tỉnh táo từ cơn sững sờ. Trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, ngước mắt nhìn Diệp Tuyền: “Ông chủ, tôi muốn học võ… anh có thu nhận đồ đệ không?”

Tiêu Mai đứng bên cạnh cũng chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn. Cô đưa tay lên che đôi môi anh đào, ánh mắt cũng như mê đi, trời ơi, thật chấn động.

Điều này cũng bình thường, dù sao thần công trong truyền thuyết thực sự bước ra ngoài đời thực, ai có thể giữ bình tĩnh được đây?

Không đúng…

Giáo sư Tưởng ngạc nhiên xong thì bình tĩnh lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười mừng rỡ, vẻ mặt cũng hơi kích động, giọng nói càng run rẩy hơn: “Cậu Diệp, cậu phát hiện ra gì à?”

“Phát hiện điều gì vậy?”

Ánh mắt Trương Đại trợn tròn, anh ta cũng không phải người ngốc, khi bình tĩnh lại, đương nhiên hiểu rõ cái gọi là thần công kia là điều phi lý. Rồi liên tưởng đến vấn đề khác thường mà giáo sư Tưởng luôn không nói rõ, anh ta đưa ra kết luận ngay. Có lẽ vấn đề ông ấy nói tới chính là những tấm gỗ trên nền nhà kia, anh ta nghi ngờ đây là gỗ mục.

Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt một tấm gỗ lên kiểm tra. Quan sát một lát xong, anh ta đã biết suy đoán của mình là đúng. Chất liệu của tấm gỗ này cực kỳ xốp, chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ rồi. Cũng khó trách, Diệp Tuyền chỉ tùy ý giẫm lên, một chấn động nhỏ đã xuất hiện tình huống như bẻ cành củi khô đó.

“Cái này còn không bằng bã đậu nữa.”

Trương Đại tiện tay bẻ một tấm gỗ, nhất thời kinh ngạc nói: “Giáo sư, công trình này do công ty nào lắp đặt vậy, với mức độ hàng nhái này, hoàn toàn có thể tố cáo công ty đó đến phá sản.”

Giáo sư Tưởng cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vật liệu này đều do tôi lựa chọn, kiểm tra từng tấm gỗ, rồi mới cho người bên công ty lắp đặt giúp tôi lát lên… Trong quá trình đó, tôi cũng cho người đến giám sát, thậm chí ở đầu phòng khách còn lắp camera nữa, tuyệt đối không có khả năng bị đánh tráo…”